Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 686: Mua Xe Ô Tô Con

Chương 686: Mua Xe Ô Tô ConChương 686: Mua Xe Ô Tô Con
"Đúng vậy, tiêu tiền để mua sự yên tĩnh". Trần Nhu nói: "Bà già kia không giống bà nhà em dám động tay động chân với chị, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, một chút công sức cũng không bỏ ra Ở bên này, chị sinh mấy đứa con, đều do mẹ đẻ chị chạy sang đây chăm sóc lúc ở cữ, bà ấy toàn làm ra vẻ mình không biết cách chăm sóc, trong khi em dâu ba của chị thì chăm sóc từng li từng tí, còn cả ngày nghĩ cách lấy đồ của nhà chị để mang về cho nhà em ba, không cần biết Quốc Bân hiếu kính nhiều hay ít, vừa há mồm đã mắng anh ấy không có lương tâm, phát đạt thì quên đi nguồn cội, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu nhà chị còn kém hơn so với người lạ nữa".
"Đúng là cực phẩm!" Mã Ngọc Linh bĩu môi: "Đúng là giống y như đúc với bà mẹ chồng nhà em bên này, em chính là lấy hoá đơn gửi tiền đi qua Cục Công An rửa sạch thanh danh cho anh Trần nhà eml”
"Em cũng giỏi thật đó, cùng ở trong một thành phố còn dùng đến dịch vụ chuyển tiền". Trân Nhu bật cười.
"Đấy là em hiểu rõ bà ấy, trước giờ em toàn gửi tiền đi, muốn lấy tiền mặt á? Không có cửa đâu, nếu không về sau đúng là không có bằng chứng gì. Chị thấy không em đoán đúng mà, đúng là có thể đi qua Cục Công An bên kia bức bách, muốn vào ở trong nhà em!" Mã Ngọc Linh hừ lạnh nói.
"Nhìn thoáng ra một chút, nếu không sẽ nhanh già đó". Trần Nhu cười nói.
"Đương nhiên rồi, cuộc sống của chúng ta bây giờ tốt như vậy, làm sao còn cần so đo với mấy người đã nửa bước vào quan tài như vậy, cái gì cần phải đưa để cho bọn họ dưỡng lão thì không ít đi, những thứ khác đì đừng mơ tưởng, em sẽ không chăm sóc đâu, muốn đi thì anh Trần tự đi, cái tên chết tiệt đó, lần trước còn bắt tiểu Bình đi qua đó, tiểu Bình còn lấy của bà già kia một mao tiền mừng tuổi nữa!" Mã Ngọc Linh nói.
"Tối mùng một tết, Nhóc cả với nhóc hai cũng bị cha bọn chúng bắt đi gác đêm một đêm, anh ấy lười đi lại bắt hai thằng con đi thay, hai anh em từ nhỏ đến lớn cũng chưa được ăn một viên kẹo của bà già ấy!" Trần Nhu nói.
"Anh Trần cũng không muốn tự đi qua đó, trong óc đàn ông toàn là cỏ thôi, tự mình không thích đi nên sai con trai đi thay. Nếu em mà là bà ấy đối xử với con cháu mình như vậy thì cũng không có mặt mũi mà bắt bọn họ hầu hại" Mã Ngọc Linh nói.
"Năm nay chị định qua Kinh Thị bên kia một lần, em có muốn đi chung không?" Trần Nhu quay ra hỏi
"Sao tự nhiên lại muốn đi Kinh Thị? Đi thăm Hàng Hàng hả?" Mã Ngọc Linh nói.
"Hôm nào đi xem một chút, em vẫn luôn nói muốn di du lịch còn gì, đến lúc đó đi chung luôn?" Trần Nhu cười nói.
"Được đó, có Hàng Hàng ở đó, chúng ta cũng không sợ lạc được, lúc nào chị đi thì gọi em một câu, để cho anh Trần ăn cơm ở căng-tin cũng được". Mã Ngọc Linh nói.
Trần Nhu còn chưa nói cho nhóc cả biết đâu, chờ sau khi nhóc cả từ nhà bạn học trở về Trần Nhu mới nói với nhóc.
Hàn Hàng còn sửng sốt một chút: "Mẹ à, Tứ hợp viện bên Kinh Thị đắt lắm đó, nhà mình mua nổi không đó?”
"Chắc là có thể, con ở bên đấy thì cứ xem qua đi, nếu gặp nhà nào thích hợp thì gọi điện thoại về nhà". Trần Nhu nói.
"Mẹ ơi, nhà mình có nhiều tiền như vậy từ lúc nào thế". Hàn Hàng lập tức cười nói.
"Nhà mình lúc nào chẳng có tiền chứ, anh cả, anh không biết hả". Hàn Chu từ bên ngoài bước vào nhà, công tử bột mà đem chính mình ô vuông vây cổ bât lấy tới treo lên, lại cởi áo khoác ra liền vào được.
"Không nhìn ra được là nhà mình có tiền nha". Hàn Hàng nhìn trái nhìn phải vòng quanh nhà một lượt, nói.
"Bộ sô pha anh đang ngồi là mới thay đó, bộ ghế dựa kia là gỗ đỏ, bàn ăn cơm với mấy kệ sách trong phòng chúng ta tất cả đều làm bằng gỗ hiếm, còn có những đồ dùng đắt tiền khác, cái gì cần có nhà mình cũng có hết, như vậy mà anh còn không biết nhà mình có tiền hay không hả?" Hàn Chu nhướng mày nói.
Lúc này Hàn Hàng mới nghiêm túc đánh giá lại những đồ dùng trong nhà, lần đầu tiên nhóc phát hiện ra, trong nhà hình như đúng là rất có tiền?
"Mẹ ơi, nhà mình mua xe ô tô con đi, di chuyển cũng tiện hơn”. Hàn Chu cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận