Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 689: Khen Ngợi

Chương 689: Khen NgợiChương 689: Khen Ngợi
Hàn Chanh cười không dừng lại được: "Cậu họ ơi, cậu tha cho cháu đi! Sau này cháu muốn học ngành ngoại ngữ để về sau vào làm cho công ty lớn, cháu không tính toán tòng quân đâu cậu."
"Vậy để tiểu lão tứ vào học trường quân đội đi, trong nhà mấy đứa có một đứa tham gia quân ngũ cũng được rồi." Cố Thừa Diệu nói.
Hàn Quốc Bân gật đầu: "Vậy để tiểu lão tứ đi." Hồi nhỏ anh đã từng có một giấc mơ được tham gia quân ngũ nhưng tiếc là không thực hiện được.
Buổi tối lúc tiểu lão tứ về tới nhà thì Đại Hổ liền nói chuyện này với cậu bé.
Tiểu lão tứ lập tức từ chối: "Con không đi đâu! Cha à, cha cũng không nên áp đặt ý nguyện của mình lên người con như vậy chứ. Tham gia quân ngũ vất vả như vậy cơ mà, con đã có mệnh hưởng phúc rồi!"
"Ai nói với cháu là cháu có mệnh hưởng phúc thế? Cháu không phấn đấu thì sao có thể hưởng phúc được?" Tô Miên Miên hỏi.
"Cha nuôi của cháu nói vậy đó mợ họ. Cha nuôi bảo là sau này cháu không cần kế thừa tài sản của ba cháu mà cứ trực tiếp kế thừa gia sản của cha nuôi là được rồi." Tiểu lão tứ nhếch miệng cười, đáp.
"Đó không gọi là hưởng phúc mà là ăn bám cha nuôi. Nếu con có bản lĩnh thì phải làm ngược lại, để cha nuôi con được hưởng phúc của con, được vì con mà quang vinh chứ." Trần Nhu nói.
Thực ra Trần Nhu cũng muốn có một đứa con trai đi tham gia quân ngũ để đền đáp quốc gia. Với cái tính tình này của tiểu lão tứ, cô cảm thấy đưa nó đi bộ đội thì cực kỳ thích hợp, có thể cống hiến được cho quốc gial
Tiểu lão tứ hỏi: "Đâu phải chỉ có tham gia quân ngũ thì mọi người mới có thể vì con mà quang vinh đâu?”
"Đại Hổ, biểu diễn một đoạn quyền cước quân đội cho em trai con xem đi!" Tô Miên Miên hô to.
Đại Hổ thực sự rất lợi hại, được cha mình đích thân huấn luyện từ nhỏ. Không chỉ có cậu mà Nhị Hổ cũng như vậy.
Đại Hổ bèn biểu diễn một đoạn quyền của quân đội, Nhị Hổ cũng xung phong nhận việc, tiến lên đánh quyền cùng anh mình.
Nhưng căn bản là tiểu lão tứ thấy mấy đoạn quyền kia rất chướng mắt, thằng nhóc này cà lơ phất phơ xua tay, nói: "Các anh đều tránh ra hết mà xem em đánh quyền đi! Nhìn mấy anh đánh quyền cảm giác như đang khoa chân múa tay lung tung ấy."
"Anh thì thấy em thiếu đánh quá đấy!" Nhị Hổ tức giận.
"Vậy anh tới đây đi, em không trách anh ỷ lớn hiếp nhỏ đâu mà lo." Tiểu lão tứ khiêu khích.
"Anh hai, lên luôn đi, đừng để em ấy khinh thường anh như vậy chứ!" Tứ Hổ đứng cạnh đó sợ thiên hạ không loạn mà thêm dầu vào lửa.
"Nơi này không đủ rộng, đi ra ngoài sân sau đánh đi!" Hàn Chanh cũng nói theo.
Vì thế hai nhà liền ra sân xem Nhị Hổ và tiểu lão tứ đánh nhau.
Nhị Hổ so với tiểu lão tứ còn cao hơn cả một cái đầu, thế nhưng tiểu lão tứ một chút cũng e ngại, hai người trực tiếp xáp vào đánh nhau.
Cứ vậy một quyền rồi lại một cước. Chỉ qua mấy hiệp ngắn ngủn, Cố Thừa Diệu liên mở miệng nói: "Tiểu lão tứ không cần con phải nhường đâu, toàn lực ứng phó đi!"
Nhị Hổ cũng cảm giác được người em họ này không cần mình nhường, hai anh em liền trực tiếp đấu võ.
Hàn Chanh và Tam Hổ Tứ Hổ ở bên cạnh hoan hô cổ vũ.
"Gì mà ồn ào thế? Mọi người đang làm gì vậy" Mã Ngọc Linh nghe được động tĩnh liền chạy sang. Nhìn thấy hai cậu nhóc đang đánh lộn trong sân, cô hoảng sợ, mau chóng hỏi: "Đây là đang làm gì thế hả?"
"Hai anh em chúng đang quyết đấu thôi, không cần lo lắng đâu." Trần Nhu cười cười đáp. "Hai anh em này được đấy! Cứ một quyên roi lại một cước, y hệt như mấy ngôi sao điện ảnh đánh quyền trên TV ấy." Mã Ngọc Linh nghe vậy liền yên tâm, sau đó không nhịn được khen.
Hắc quyền mà tiểu lão tứ học được còn sâu rộng hơn cả anh hai mình. Đặc biệt, Lão Tứ bên kia còn dọn hẳn một phòng dành riêng cho cậu, chuyên dùng để đánh bao cát và luyện quyền.
Nhị Hổ rất mạnh, nhưng cậu cũng chỉ đánh được ngang tay cùng với tiểu lão tứ.
Đánh xong, thằng nhóc thúi này vẫn chưa hết hứng thú, trực tiếp bảo chị gái mình vào phòng cậu cầm song tiệt côn yêu thích của cậu ra.
Tiểu lão tứ lại biểu diễn dùng song tiệt côn khiến cho mọi người đều ồ lên, trầm trồ khen ngợi.
"Muốn tập võ thì cần gì phải vào quân đội cơ chứ, ở bên ngoài cũng có thể học được mà." Tiểu lão tứ khoe khoang.
"Anh họ, anh cho thằng bé kia mở mang tâm mắt xem đâu mới là võ thuật quân đội đi! Thằng nhỏ này học được có chút da lông thôi mà nó cứ làm như là mình hơn được cả thế giới ấy." Trân Nhu nói.
Cố Thừa Diệu cười cười, nói với đứa cháu ngoại trai nhỏ thiên phú hơn người này của mình: "Vậy cháu phải nhìn thật kỹ vào nhé, nhìn xem cậu đánh quyền có hơn vị sư phụ hắc quyền kia của cháu không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận