Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 690: Động Không Đáy

Chương 690: Động Không ĐáyChương 690: Động Không Đáy
Bộ quyền mà Cố Thừa Diệu học chính là long quyền chân chính, các thế võ đều cực kỳ mạnh mẽ uy vũ. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì đến cả Mã Ngọc Linh cũng phải lôi kéo Trần Nhu nhỏ giọng khen ngợi: "Vị anh họ này của cô đúng thật là vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ mà, lão Trần chắc một giây là bị đánh thành cặn bã mất!"
"Năm đó tất cả mấy cô gái ở làng trên xóm dưới đều chết mê chết mệt anh ấy đó." Trần Nhu cũng cười cười đáp.
Nhưng anh họ ba của cô nhìn tới nhìn lui, cuối cùng lại nhìn trúng Tô Miên Miên lúc đó vừa xuống nông thôn. Vốn dĩ cô còn cho rằng Tô Miên Miên sẽ không đồng ý.
Nhưng rốt cuộc là cô đã xem nhẹ sức quyến rũ của anh họ mình.
Trần Nhu lại nhìn vê Tô Miên Miên. Tuy đã trôi qua nhiều năm như vậy, thế nhưng anh họ vừa đánh bộ quyền này thì đôi mắt Tô Miên Miên dường như vẫn loé lên mấy trái tìm hồng hồng.
Ngần ấy năm qua đi, con trai cũng đã sinh được bốn đứa nhưng rất nhiều phương diện của Tô Miên Miên vẫn không khác gì năm đó, vẫn có chút yêu kiều.
Có thể thấy được mối nhân duyên năm đó không hề kết sai. Cố Thừa Diệu vừa đánh xong bộ quyền này thì mọi người trực tiếp vỗ tay rào rào, vẻ mặt tiểu lão tứ đầy ngưỡng mộ và bội phục. Tô Miên Miên lập tức móc khăn tay ra, tiến lên lau mồ hôi cho anh.
"Mẹ à, nhiều người nhìn như vậy, mẹ cũng phải rụt rè chút đi chứ!" Tam Hổ đĩnh đạc nói.
"Mẹ tẩn con một trận bây giờ!" Lúc nãy trong mắt Tô Miên Miên chẳng nhìn thấy những người khác mà chỉ thấy được chồng mình nên mới không nhịn nổi tiến lên. Bây giờ, vừa thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hai vợ chồng mình thì cô lập tức có chút thẹn quá hoá giận muốn đánh Tam Hổ.
Làm ầm ï thêm một lúc nữa, thấy cũng đã đến giờ, Trần Nhu và Tô Miên Miên liền cùng vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
"Em mua quá nhiều đồ ăn rồi!" Tô Miên Miên vừa thấy những nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn trong phòng bếp thì nói.
"Hôm nay vẫn là ngày đầu năm mới mà, chẳng lẽ lại để nhà mọi người ăn cải trắng hay củ cải chắc?" Trần Nhu cười nói: "Chẳng quá món gà này không phải do em chuẩn bị mà đây là món sở trường của mẹ nuôi Chanh Tử ở bên cạnh, cô ấy mang sang đây mời chúng ta đấy."
"Đêm nay em gọi nhà bên đó sang đây ăn cùng luôn cho vui." Tô Miên Miên nói.
"Em gọi rồi nhưng cô ấy không sang, bảo em chiêu đãi mọi người là được rồi." Trân Nhu đáp. Cô bóc vỏ trứng gà xong xuôi liền bắt đầu hầm trứng gà xương sườn, trong nồi cũng có ít nấm nữa.
Cơm chiều phong phú làm cả hai gia đình đều là náo nhiệt vui vẻ, đương nhiên loại không khí đông vui náo nhiệt này càng khiến đồ ăn thêm ngon miệng hơn.
Tam Hổ vừa cắn bánh bao vừa gặm móng heo, hỏi: "Cô năm ơi, lên lớp mười cháu phải tới đây học đấy cô. Đến lúc đó nếu không có ký túc thì cháu ở nhà cô được không ạ?”
"Đương nhiên rồi, sao lại không được cơ chứ? Cháu cứ tới bên này đi học đi, cô nuôi cháu thành nhóc Tam Hổ béo luôn." Trần Nhu đáp.
Tam Hổ thật sự vô cùng cao hứng: "Cô năm à, nếu vậy thì cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó nha! Dạ dày của cháu là một cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không mập nổi đâu."
"Con còn dám nói à" Tô Miên Miên hu một tiếng: "Nuôi bốn anh em mấy đứa mệt lắm biết không, cứ một thời gian là nhà mình lại phải đi mua một bao gạo với bột mì về. Không biết còn tưởng rằng nhà mình mở tiệm cơm đấy!"
Đại Hổ cười cười: "Nếu không thì sao lại có câu thanh niên trai tráng ăn nghèo của cha chứ mẹ?"
"Chỉ cần ăn được thì cứ việc ăn đi, ăn không nghèo nổi ba các cháu đâu mà." Hàn Quốc Bân nói.
"Đúng vậy, cũng do thời đại bây giờ đã phát triển hơn rồi. Nếu ở thời đại của những người đồng lứa với cha em ấy, một ngày chỉ ăn no được khoảng ba bốn mươi phần trắm thôi, nửa đêm đói đến mức phải dậy đi đào trộm khoai lang để ăn cơ. Con trai không dễ nuôi như vậy đâu." Tiểu lão tứ nói.
"Con nghe việc này ở đâu đấy?" Hàn Quốc Bân liếc cậu, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận