Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 691: Nghe Len

Chuong 691: Nghe LenChuong 691: Nghe Len
"Con còn nghe được ở đâu nữa hả cha? Con ngồi dưới gốc cây lớn trong thôn nghe mấy ông bà trò chuyện đấy. Cha à, cha không cần lo mất mặt đâu, cậu họ của con khẳng định cũng từng trải qua những chuyện như vậy mà." Tiểu lão tứ cười hì hì nhìn về phía cậu họ ba Cố Thừa Diệu của mình.
"Cậu cũng từng trải qua rồi." Cố Thừa Diệu thản nhiên gật đầu.
Niên đại đó thực sự là vô cùng vất vả, làm gì có đứa trẻ nào không bị đói bụng chứ? Không xuống sông bắt cá thì cũng phải đi đào khoai lang để gặm, nếu không căn bản là không ngăn nổi cơn đói khát trong bụng.
Uống nước lạnh có thể uống đến no sao? Đương nhiên là không thể nào rồi! Thế nhưng dù có bắt cá đào khoai ăn rồi thì hàng ngày bụng vẫn luôn đói đến mức kêu vang.
Đề tài trên bàn cơm liền chuyển sang chuyện này.
Hàn Quốc Bân bảo Cố Thừa Diệu nhất định không nghèo khổ quá lâu bởi vì vị anh họ ba này đã đi tòng quân từ sớm nên không giống như những người ở quê bọn họ, sống ở quê thực sự là quá mệt mỏi.
Cố Thừa Diệu xác thực là tương đối nhẹ nhàng hơn. Bởi vì anh đã tham gia quân ngũ từ sớm, tuy rằng cũng rất mệt nhưng ít nhất mỗi bữa cơm có thể ăn no, còn có thể nhận được tiền trợ cấp nữa.
So với những thanh niên phải sống trong thôn thì khác nhau như trời với đất.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về cuộc sống ngày xưa. Trần Nhu, Tô Miên Miên và bọn nhỏ đã ăn xong hết rồi mà hai người bọn họ vẫn còn ngồi kia ăn uống.
Một bình Ngũ Lương Dịch đầy bị hai người họ uống hết sạch.
Trần Nhu và Tô Miên Miên lần lượt đỡ chồng mình vào phòng nghỉ ngơi.
Hai cửa phòng đều bị đóng chặt, bọn nhỏ còn muốn đi nghe lén ngoài cửa nhưng đều bị Hàn Hàng xua ra ngoài hết.
Trong phòng, Tô Miên Miên bị Cố Thừa Diệu ôm lên trên giường đất nằm. Mặt Tô Miên Miên đỏ bừng lên, vội vàng nhìn về phía cửa, cũng may trước khi vào phòng thì anh đã đong cửa rồi.
"Miên Miên, Tiểu Miên Miên của anh." Cố Thừa Diệu vừa ôm cô vừa nói.
Tô Miên Miên che kín miệng anh rồi đấm nhẹ anh một chút, thế nhưng tay cô lại bị Cố Thừa Diệu đặt bên miệng mà hồn.
Tô Miên Miên đỏ mặt nói: "Đáng lẽ em không nên để anh uống rượu mới đúng, say rượu rồi làm khùng làm điên." "Miên Miên, chúng ta sinh thêm một đứa nữa nha?" Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại hỏi.
Tô Miên Miên lại đấm nhẹ anh thêm vài cái nữa rồi mặc kệ anh ngủ một mình trong phòng. Cô vừa ra khỏi phòng thì thấy Hàn Hàng, Hàn Chu, Đại Hổ và cả Trần Tiểu Bằng đang ngồi chơi mạt chược, những đứa nhỏ khác thì đã ra ngoài chơi hết.
"Mẹ các cháu vẫn chưa ra ngoài à?" Tô Miên Miên cười cười nhìn cửa phòng bên cạnh, hỏi.
"Chắc là sắp rôi mợ ạ." Hàn Hàng bình tĩnh trả lời.
Hàn Hàng thực sự hiểu rất rõ về cha mẹ mình, quả nhiên không lâu sau Trần Nhu liền ra khỏi phòng rồi nói với Tô Miên Miên: "Chẳng có bao nhiêu đồ nhắm rượu mà vẫn có thể uống say thành như vậy!"
"Kệ họ đi thôi." Tô Miên Miên nhìn khuôn mặt hồng rực của Trần Nhi, cũng không vạch trần cô.
"Qua nhà bên cạnh chơi đi." Trần Nhu rủ.
Lúc cô đưa theo Tô Miên Miên qua nhà bên cạnh thì công an Trần và Mã Ngọc Linh đều ở nhà.
Mã Ngọc Linh còn trêu chọc cô: "Mới đó mà đã ra ngoài rồi á? Lúc nãy qua đó hai cửa phòng đều đóng rõ chặt, tôi còn tưởng là các cô đều ngủ hết rồi đấy."
Trần Nhu mặc kệ cô, quay sang nói với công an Trần: "Anh bày mạt chược ra đi, chúng ta chơi mạt chược một lúc." Bốn người liền ngôi xuống cùng nhau chơi mat chược.
Chờ bọn nhỏ chơi chán trở về nhà thì đã khoảng 11 giờ. Lúc này tất cả mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi bởi vì ngày mai gia đình Tô Miên Miên còn phải dậy sớm để ngồi xe về doanh trại nữa.
Hàn Hàng và Hàn Chu sang ngủ cùng với Trần Tiểu Bằng, tiểu lão tứ thì đi qua ngủ chung với chị mình trên giường đất. Hàn Chanh còn cực kỳ ghét bỏ, mỗi người đắp một cái chăn thì không nói, cô bé còn kéo một cái rèm ngăn cách giữa hai người.
"Đúng là học theo thói xấu của chị Dao Dao mà." Tiểu lão tứ hừ hừ nói.
Hàn Chanh cũng mặc kệ cậu. Các cô đã là con gái lớn rồi, dù đây là em trai ruột của mình thì vẫn phải bảo vệ sự riêng tư của mình, phải bảo trì khoảng cách mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận