Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 695: Ra Mắt

Chương 695: Ra MắtChương 695: Ra Mắt
Sáng sớm hôm sau Hàn Quốc Bân liền lái xe đưa hai người tới nhà ga, anh còn có chút lo lắng: "Hai người có tự mình đi được không đấy?"
"Anh coi thường chúng em đấy à?" Mã Ngọc Linh hỏi.
"Anh cứ về đi." Trần Nhu cũng cười cười nói với anh.
Hàn Quốc Bân chờ tàu chạy rồi mới về nhà. Vừa mới về đến nhà thì thấy Trương Giang đang thở hồng hộc chạy tới: "Anh hai, sáng sớm thế này mà anh đi đầu vậy ạ?”
"Chị dâu hai của chú với bạn cô ấy tới Kinh Thị, anh đưa hai người họ đến nhà ga ấy mà." Hàn Quốc Bân liền đáp lại.
"Đi tới Kinh Thị làm gì vậy anh?" Trương Giang ngẩn người hỏi.
"Đi thăm lão đại ấy mà." Hàn Quốc Bân lại hỏi: "Mới sáng sớm mà chú tới đây gấp như vậy làm gì thế, muộn thế này rồi mà không đi làm à?"
"Em có đi làm chứ. Không phải là do em thấy xưởng bên cạnh đóng cửa nên mới vội chạy tới hỏi anh hai một tiếng hay sao, anh xem xem có muốn mua lại chỗ đó không?" Trương Giang nói.
"Nhà máy hả? Sao mà anh làm nổi chứ." Hàn Quốc Bân cười cười đáp. "Anh không đi xem thử sao? Bây giờ chỗ đó bán rẻ cực kỳ, xem như là cần sang tay gấp ấy. Em cảm thấy anh hai có thể mua lại để kinh doanh nên mới qua đây báo cho anh, đến lúc mua lại rồi anh muốn sản xuất mặt hàng øì cũng được." Trương Giang nói.
"Sang tay gấp hả? Sao lại phải sang tay?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Chủ chỗ đó bài bạc phá sản, phải bán của cải và nhà máy lấy tiền mặt để trả nợ. Chỗ đó ở ngay bên cạnh xưởng bọn em thôi, em đã giúp anh hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện rồi." Trương Giang nói.
Hàn Quốc Bân liên cùng Trương Giang đi qua đó nhìn thử.
Trần Nhu đang ngồi trên tàu tới Kinh Thị cùng Mã Ngọc Linh nên cũng không biết chồng mình đang đi xem nhà máy, cũng không biết còn có một kinh hỉ không nhỏ đang chờ cô về nhà xem.
Hàn Hàng gọi điện thoại ve nhà xác nhận xem mẹ mình ngồi chuyến tàu nào, còn tính toán xem mấy giờ tàu sẽ đến Kinh Thị nữa.
Lâm Sở cũng cùng cậu tới nhà ga đón người, cười nói: "Mình cảm thấy mẹ cậu chắc hẳn là một người mẹ thực sự rất tốt bụng."
"Mẹ mình tốt lắm, cậu gặp rồi sẽ thấy thích bà thôi." Hàn Hàng cười đáp.
Gương mặt Lâm Sở ửng đỏ, hỏi cậu: "Vậy không biết mẹ cậu gặp mình xong có thấy thích mình không nhỉ2" "Nhất định là có rôi! Từ lúc mình tới Kinh Thị đến giờ đều là cậu giúp đỡ mình hết, mẹ mình nhất định sẽ rất thích cậu cho mà xem. Nói không chừng mẹ mình còn nhận cậu làm con gái nuôi nữa ấy chứ." Hàn Hàng cười cười trả lười.
Nghe xong câu này Lâm Sở liền không cười nổi nữa. Cô nhìn cái tên bạn học có IQ cực cao nhưng EQ lại là số âm này mà chỉ muốn bỏ về nhà ngay lập tức!
Ai muốn làm em gái nuôi của cậu cơ chứ!
Trần Nhu không biết rằng con trai cô có khả năng ế bằng thực lực như vậy, sau khi cùng Mã Ngọc Linh xuống xe lửa, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ khuôn mặt của Mã Ngọc Linh đều tái nhợt.
"Chị chưa bao giờ bị say xe gì cả, ngồi xe từ huyện đến tỉnh, chị rất khỏe lắm, lúc đó mùi trên xe còn kinh khủng như vậy, thế mà ngồi xe lửa không có mùi gì nhưng chị lại bị say tàu." Mã Ngọc Linh nói.
Vậy mà Trần Nhu ít khi ngồi xe đi xa, lại không có dấu hiệu say xe gì.
Một đường ngồi xe an toàn, vui vẻ đến Bắc Kinh.
Dìu Mã Ngọc Linh ra ngoài, thời tiết Bắc Kinh bây giờ vẫn còn lạnh, hình như hôm qua vừa rơi một trận tuyết nhỏ. .
Hành lý của hai người rất ít, chỉ mang theo đồ lót và quần áo tắm rửa, chỉ cân dùng một cái hành lý là được.
Từ trạm xe lửa đi ra, Trần Nhu bắt đầu ngó xung quanh tìm con trai mình.
Sau đó nhìn thấy một tấm biển vô cùng bắt mắt, bên trên viết hai chữ Hàn Hàng, lại nhìn thấy một cô gái đang giơ bảng tên.
Trần Nhu do dự một chút rồi cùng Mã Ngọc Linh đi đến chỗ đó.
"Cô gái, tên trên bảng này có phải là tên người cháu muốn đón không?" Trần Nhu cười hỏi.
Lâm Sở vừa nhìn đã biết, đây nhất định là mẹ Hàn Hàng, Hàn Hàng lớn lên giống hệt mẹ anh ấy, cười nói: "Là dì ạ? Dì có phải là mẹ của Hàn Hàng không ạ?"
"Ừm là dì." Trần Nhu gật đầu cười nói: "Cháu là bạn học của a Hàng? Hàn Hàng đâu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận