Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 697: Nghĩ Xa

Chương 697: Nghĩ XaChương 697: Nghĩ Xa
Trong ba ngày ở Bắc Kinh, Trần Nhu đã mua xong sân nhỏ cho mình rồi, đồng thời cũng chuyển cho con trai cô một khoản tiền, để anh ấy tìm người trang hoàng, tu sửa lại sân, có rất nhiêu chỗ trong sân đều đã cũ hết rồi, cần tu sửa lại cho mới, sau đó cũng hỏi xem có ai muốn thuê chỗ này, nếu có người muốn thuê thì cho người ta thuê.
Nhà cửa đều là như vậy, càng có người ở thì càng mới, càng không ai ở trông rất tồi tàn, cũ nát.
Mục đích chính khi đến đây là mua sân ở, nhưng nếu đã đến rồi, tất nhiên là muốn đi tham quan Bắc Kinh một chút.
Mặc dù không đi được dãy Ba Đạt, nhưng là Cố Cung và các điểm tham quan khác họ đều đi thăm một chuyến, Lâm Sở còn mang máy ảnh của nhà theo, chụp cho họ giúp rất nhiều ảnh.
Trần Nhu cùng Mã Ngọc Linh cũng không ở lại lâu, sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp phong cảnh hữu tình của Bắc Kinh, họ liền ngồi xe lửa về quê
Trước khi lên tàu vê nhà, Trần Nhu tặng cho Lâm Sở một cái nhẫn vàng, nói: "Đây là quà gặp mặt dì tặng cho con, đừng từ chối, cầm lấy đi, dì hy vọng lần tới con sẽ đi cùng Hàn Hàng về nhà chơi."
Lâm Sở cười nói: "Cảm ơn dì ạ, con cũng muốn đến tham quan nơi Hàn Hàng lớn lên."
"Dì hoan nghênh con đến chơi." Trần Nhu cười nói.
Trần Nhu không chỉ tặng nhẫn vàng làm quà gặp mặt cho Lâm Sở, mà tối qua cũng đã nói với con trai mình rằng cô ấy không muốn nhận Sở Sở làm con gái nuôi, nhưng nếu làm con dâu thì không vấn đề.
Ngày đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt về cô ấy, sau mấy ngày ở chung lại càng thấy thích cô gái này.
Vì vậy Trân Nhu đương nhiên muốn giúp con trai mình một chút, tặng nhẫn vàng chính cho thấy thái độ của cô ấy, Lâm Sở nhìn thấy sẽ hiểu.
Đứa con trai lớn này của cô có vẻ vẫn không hiểu gì về chuyện này, thằng bé dành hết tâm trí cho việc học, đều học thành đòi ngốc luôn rồi, con gái nhà người ta đều biểu lộ rõ ràng như vậy mà nó vẫn không nhận ra.
Nhưng mà Trần Nhu không ngại nói rõ ràng ra, chỉ muốn cô ấy làm con dâu chứ không cần con gái nuôi!
Vì vậy lúc Hàn Hàng nhìn thấy Lâm Sở, lỗ tai của anh ấy đỏ bùng lên.
"Dì tặng cho tớ." Lâm Sở từ bên trong ví tiền lôi ra một cái nhẫn vàng, cười nói.
"Cậu thích là được." Hàn Hàng quay mặt sang một bên, ngại ngùng nói.
"Tớ rất thích, nhưng mà tớ càng thích cậu tặng cho tớ một cái." Lâm Sở mỉm cười nói, sau đó cô ấy không để ý đến lo tai đỏ bừng của anh ấy, vây tay chào tạm biệt với anh ấy rồi lái xe về nhà.
Trên xe lửa, Trần Nhu cùng Mã Ngọc Linh cũng đang nói về chuyện này.
"Em phải thúc giục Hàng Hàng nhiều vào, sao có thể bỏ qua cô gái tốt như vậy được, nếu không chị đều thấy tiếc thay cho thằng bé, dung mạo tốt, gia đình giàu có, hiểu cách đối nhân xử thế, lại còn có học thức như vậy, học cùng một trường với Hàng Hàng, là sinh viên ưu tú, quả thực không có nửa điểm khiến người khác không thích." Mã Ngọc Linh nói.
"Em biết, nhưng mà còn phải xem hai đứa nó có duyên phận hay không nữa." Trần Nhu cười nói.
Mã Ngọc Linh lại nói: "Em mua nhà ở Bắc Kinh, nhà này là giữ lại vê sau làm phòng tân hôn cho Hàn Hàng phải không?"
"Em đâu nghĩ xa như vậy." Trần Nhu nói.
"Vậy em bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một cái nhà này làm gì?" Mã Ngọc Linh nhỏ giọng hỏi.
"Sau này có khi sẽ chuyển đến Bắc Kinh sống cũng không nhất định, mua một căn nhà ở đây cũng khá tốt, chị có muốn mua một căn không? Nếu muốn em sẽ nhờ Sở Sở hỏi thăm giúp." Trần Nhu nói.
"Đắt như vậy làm sao mà mua được, do Quốc Bân chiều em, nếu không thì sao lại để em tiêu sài như vậy chứ?" Mã Ngọc Linh nói. Cô cũng từng khuyên Trần Nhu, bộ phòng ở quả thực rất phong cách, cũng là sân tốt, nếu giá của nó 70-80 nghìn tệ, Mã Ngọc Linh cảm thấy có thể cố gắng mua.
Dù sao cũng là đất ở thủ đô, chắc chắn là sẽ đắt đỏ rồi.
Nhưng mà mấy trăm nghìn tệ, đây là số tiền nhỏ sao? Mấy năm nay Mã Ngọc Linh kiếm được rất nhiều tiền, tích góp được rất nhiều, nhưng mà bán cả cô ấy đi cũng không có nhiều tiền như vậy, đặc biệt là dùng số tiền lớn như vậy để mua một bộ phòng.
Thật không đáng giá chút nào.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận