Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 698: Chỉ Số EQ Thấp

Chương 698: Chỉ Số EQ ThấpChương 698: Chỉ Số EQ Thấp
Nhưng mà thuyết phục không được, Trần Nhu nhất quyết muốn mua.
Trần Nhu lấy lý do đều vì Hàn Hàng, nói: "Tình tính không biết cố gắng của a Hàng, cũng phải để Sở Sở nhìn thấy điều kiện gia đình em, sau này sẽ không Ÿ lại vào Hàng Hàng."
Mã Ngọc Linh cười nói: "Cũng không biết thằng ranh nhà chị ở đại học có bạn gái chưa?"
"Đều trưởng thành rồi, bản thân muốn yêu đương thì cứ yêu thôi, bọn chúng đều là những chàng trai tuyệt vời." Trần Nhu nói.
Lúc đến đây say tàu, nhưng khi quay về, Mã Ngọc Linh cũng không say như lần trước nữa.
Sau khi bắt chuyến xe cuối cùng từ tỉnh về đến huyện, sắc trời đã gần tối rồi.
Nhưng mà vừa xuống xe, liền nghe một tiếng bíp bíp vang lên ở đẳng xa, là Hàn Quốc Bân lái xe đến đây đón họ.
"Chắc là vài ngày không gặp em, nhớ em đến hoảng rồi." Mã Ngọc Linh thì thầm với Trần Nhu.
Trần Nhu véo nhẹ cô một cái, Mã Ngọc Linh cười trốn tránh, hai người cười đùa đi đến.
Hàn Quốc Bân lái xe đưa họ về nhà, trong nhà có đồ ăn, Mã Ngọc Linh ở lại ăn cơm, ăn xong hai người cùng nhau đi nhà tắm tắm rửa, sau đó cô ấy mới chào tạm biệt ra về.
Nhiều ngày không gặp như vậy rồi, sao có thể không tắm rửa sạch sẽ? Đều là người từng trải rồi.
"Đêm nay hai người kiềm chế một chút, đừng để sáng mai lại không dậy được nhé." Sau khi từ nhà tắm quay về, Mã Ngọc Linh cười trêu cô ấy, sau đó cười chạy về nhà.
"Không biết xấu hổ." Trần Nhu cười mắng, sau đó mở cửa vào nhà.
Hàn Quốc Bân đang xem TV, Hàn Chu, Hàn Chanh và nhóc tư cũng ở đấy.
"Mẹ, mẹ đến Bắc Kinh có gặp chị Sở Sở không?" Nhóc tư hỏi.
"Ừm, cùng anh cả con đến ga đón chúng ta, còn lái xe đưa chúng ta đến Toàn Tụ Đức ăn cơm." Trần Nhu gật đầu nói.
"Lần trước bọn con đến đấy chơi, chị Sở Sở cũng dẫn bọn con đi ăn." Hàn Chanh nói.
" Chị Sở Sở rất xinh đẹp, nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh cả hình như là chưa nhận ra tình cảm của mình, bảo là bạn học nữ, nói con còn bé suy nghĩ lung tung." Nhóc tư nói.
"Sao lúc về nhà con không nói?" Trân Nhu nói.
"Còn không phải do chưa có gì sao, nếu vê nhà nói ra, sau hai người họ lại không đến với nhau, vậy không phải khiến mọi người mừng hụt sao, bộ dạng của anh cả con như vậy, con còn cảm thấy anh ấy không xứng với chi Sở Sở đó, chỉ số EQ thấp đến nỗi còn đều không muốn nhìn." Nhóc tư nói.
"Người anh cả thương nhất chính là em, em còn dám chê bai anh ấy?" Hàn Chu đá cho thằng nhóc này một cái.
"Em nào dám chê, còn không phải là buồn bực anh ấy không biết cố gắng sao, ngay cả xe của mình, chị Sở Sở đều cho anh ấy mượn, bọn con đến đấy, chị ý cũng nhiệt tình chào đón, làm hết lễ nghĩa chủ nhà, còn cho bọn con mượn camera để chụp ảnh, ngày ngày lái xe đến đón anh ấy đi học, đều rõ ràng như vậy rồi, anh cả vẫn nói đấy là bạn học của anh ấy, chị Sở Sở thật đáng thương, đây là đứa con trai sinh ra từ chế độ giáo dục chuyên chế của các bậc bố mẹ Trung Quốc đấy, lúc nhỏ không yêu đương một hai lần, sau này lớn lên đều thành ngớ ngẩn." Nhóc tư nói.
"Mẹ, thằng nhóc này lại yêu đương, mẹ xem nó còn vì mình tìm lý do chính đáng như vậy." Hàn Chu nói.
Trần Nhu quét mắt nhìn nhóc tư, nhóc tư kêu lên: "Con không có, anh hai, anh đừng đổ oan cho người khác!"
Hàn Chanh cười nói: "Mẹ, mẹ thấy chị Sở Sở thế nào?”
"Xem anh cả con có khả năng dẫn được người về nhà hay không." Trần Nhu nói.
"Lần sau anh cả gọi điện ve, ai nghe điện thoại thì thúc giục anh ấy nhanh chóng cưới chị Sở Sở vê nhà đi." Nhóc tư ý xấu nói.
Sau khi ngồi nói chuyện một lúc, nhìn đồng hồ sắp 9 giờ rồi, Hàn Quốc Bân nói: "Nhanh đi ngủ."
Trân Nhu thấy cũng muộn rồi, cũng không muốn nói chuyện nữa, lúc ngồi trên xe rất mệt, nhưng về đến nhà cả người được thả lỏng lại không cảm thấy mệt nữa.
Không lâu sau khi Trần Nhu về phòng nghỉ, Hàn Quốc Bân cũng đi vào, Trần Nhu có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông này, đôi mắt anh ấy dường như phát ra ánh sáng xanh, giống một con sói đã bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận