Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 699: Tự Quyết Định

Chương 699: Tự Quyết ĐịnhChương 699: Tự Quyết Định
Đợi đến lúc nằm lên giường, Trần Nhu mới biết trực giác của mình không sai, đấy rõ ràng là một con sói đói mà.
Sau một đêm triền miên nhu tình, Trần Nhu mệt mỏi, một câu cũng không nói được đã ngủ mất rồi, Hàn Quốc Bân cảm thấy thỏa mãn ôm vợ mình đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau hai vợ chồng đều ngủ dậy muộn, mấy đứa nhỏ đều đi học hết rồi mà hai vợ chồng vẫn chưa đi mở cửa hàng, mãi đến giờ hai người mới thức dậy.
Trần Nhu muốn đến cảu hàng bánh bao, Hàn Quốc Bân lại ấn cô ấy nằm xuống ngủ tiếp, nói: "Để cho Quốc Lệ trông là được, nằm thêm một lúc nữa."
Trân Nhu cũng thấy muộn nửa ngày rồi, cũng không dậy nữa, tiếp tục nằm trong ổ chăn ấm áp, hỏi tình hình mấy ngày cô ấy không có nhà.
"Không có việc lớn gì xảy ra, chỉ có một việc đó là anh mua một nhà xưởng, vợ à, anh đã đem sổ tiết kiệm trong két ra dùng." Hàn Quốc Bân nói.
"Mua xưởng?" Trần Nhu nhìn anh nói.
"Ừm, bên cạnh nhà máy của Trương Giang, ông chủ đó muốn bán nhanh để trả nợ, anh thấy vậy thì mua luôn, bao gồm cả máy móc mới mua của họ." Hàn Quốc Bân nói.
"Nhà máy đó trước đấy làm cái gì?" Trần Nhu hỏi.
"Làm khóa kéo quần áo, chất lượng rất tốt, nhưng mà anh định mua thêm ít máy móc về làm xưởng may quần áo, tự mình làm quần Jean, đúng rồi, còn làm cả áo lót cho phụ nữ nữa” Hàn Quốc Bân nói.
"Mua hết bao nhiêu tiền?" Trần Nhu nói.
"Tổng cộng một trăm tám mươi nghìn tệ." Hàn Quốc Bân nói.
"Rẻ như vậy?" Trần Nhu kinh ngạc nói, với tình hình bây giờ, mua một xưởng sản xuất còn kèm theo thiết bị bên trong, số tiền đó quả thật quá rẻ.
Hàn Quốc Bân nói: "Đó không phải là do muốn bán đi trả nợ sao, nghe nói vợ con còn bị giữ làm thế chấp, vô cùng gấp gáp, Trương Giang sau khi nghe được liền chạy đến nói chuyện này với anh."
Lúc đầu anh cũng không muốn mua, nhưng mà Trương Giang đạp xe thật xa đến nói việc này với anh, anh cũng không thể mặc kệ như không có việc øì được, liền cùng anh ấy đến đó xem.
Nhưng thật ra vừa nhìn đã thấy thích, mọi thứ đều lắp đặt xong hết rồi, thợ sửa chữa đã nói những trang thiết bị máy móc đó không có vấn đề øì, chất lượng rất tốt.
Lại nghe thấy giá cả, Hàn Quốc Bân quyết định mua.
Người ta ra giá một trăm tám mươi nghìn tệ, cần gấp, thật ra thì Hàn Quốc Bân có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn mà ép giá thêm chút nữa, nhưng mà Hàn Quốc Bân lại không ép giá, đồng ý mua với giá một trăm tám mươi nghìn tệ.
Trần Nhu cũng không có ý kiến, để cho anh ấy đi kinh doanh.
"Vợ à, anh định mời Trương Giang đến xưởng nhà mình làm, em cảm thấy thế nào?" Hàn Quốc Bân cười nói.
"Khiến cho chú ấy đến làm giám đốc ở đây?" Trần Nhu nhìn anh ấy nói.
"Ừm, chú ấy là chủ nhiệm bộ phận bên kia, nhưng mà chú ấy đã làm việc trong nhà máy nhiều năm như vậy rồi, anh cảm thấy kéo chú ấy đến làm quản lý cho xưởng cũng rất tốt." Về chuyện này Hàn Quốc Bân đã nghiêm túc xem xét qua, cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt.
"Tiền lương bây giờ của chú ấy là 150 tệ, anh định trả lương cho bao nhiêu chú ấy?" Trần Nhu cũng cảm thấy Trương Giang là ứng cử viên phù hợp cho vị trí này, vì vậy quay sang hỏi.
"200 tệ." Hàn Quốc Bân nói: "Chú ấy có thể giúp anh quản lý thỏa đáng nhà máy."
"Anh tự quyết định đi." Trần Nhu gật đầu.
Sau khi nói xong việc nhà xưởng, Trần Nhu liền nhắc đến việc mua nhà ở Bắc Kinh, tối hôm qua về chưa kịp nói với anh ay việc này.
"Việc này em quyết định là được." Hàn Quốc Bân cũng chỉ nói câu này. Sau khi thân thiết thêm một lúc, hai người mới dậy ăn sáng, sau đó ai lo việc của người nấy.
Hôm nay Hàn Quốc Bân chủ yếu đi xem nhà máy, còn việc kéo người về quản lý nhà máy, buổi tối anh ấy đi tìm Trương Giang nói chuyện là được, cũng không gấp gì cả.
Nhà máy còn giữ lại một ít nhân viên kĩ thuật cùng với công nhân, Hàn Quốc Bân gọi họ đến mở họp, mặc dù nhà máy sẽ đề bạt Trương Giang lên làm quản lý, nhưng mà Hàn Quốc Bân cảm thấy bản thân vẫn nên hiểu một chút các thao tác và phương thức vận hành của nhà máy.
Vì vậy mấy ngày gần đây anh ấy đều dùng để xem xét nhà máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận