Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 702: Không Có Tác Dụng Gì

Chương 702: Không Có Tác Dụng GìChương 702: Không Có Tác Dụng Gì
Hết mùa đông tháo ra đem đi giặt rồi cất, chờ mùa đông đến lại mang ra giặt thêm lần nữa rồi khâu lại, quá vất vả.
Vỏ chăn bên phía nam này rất tiện lợi, chỉ cần kéo khóa vỏ chăn ra là được.
Hàn Quốc Bân không chỉ mang lõi trong của chăn đến mà còn mang cả vỏ chăn bên ngoài đến đây cho hai bác vợ nhìn xem, xem cửa hàng của họ có cần không, nếu không cần thì anh sẽ bán si cho các chủ buôn khác.
Bác cả và bác hai nhà họ Cố buôn bán chăn bông nhiều năm như vậy, sao có thể không biết giá trị của vỏ chăn này tốt ra sao?
Nếu có vỏ chăn này, mùa đông có thể chuẩn bị hai cái để thay phiên giặt, không đến mức toàn bộ mùa đông mới có thể đem đi giặt một lần, đến khi hết mùa đông chăn đều đã hôi rình lên!
Nhưng mà hai bà vẫn thận trọng, nói muốn nhập một ít trước đem đi bán xem phản ứng của khách hàng thế nào? Mặc dù giá không đắt lắm nhưng vẫn là một khoản chi mới.
Hàn Quốc Bân tất nhiên đồng ý, nhưng mà mới qua mấy ngày, hai bà lại tự mình đến nhà máy sản xuất quần áo của anh tìm Trương Giang nói chuyện.
Muốn đặt một lô hàng lõi chăn và vỏ chăn. Nhà máy của Hàn Quốc Bân cái gì cũng có thể sản xuất, hơn nữa anh ấy đã làm kinh doanh nhiều năm như vậy, đặc biệt hiểu được tâm quan trọng của việc nắm bắt thị trường.
Vì vậy anh liền đưa lõi chăn và vỏ chăn vào lô đầu tiên sản xuất.
Lão Tứ đến tham quan nhà máy, vô cùng thích thú, nói Hàn Quốc Bân không nghĩa khí gì cả, cũng không gọi anh ấy cùng góp cổ phần.
Hàn Quốc Bân cũng chỉ cười, anh bây giờ không như lúc trước, muốn kinh doanh lớn đều phải hợp tác với người khác để tránh rủi ro, nhưng bây giờ tự mình mở một nhà máy đã không vấn đề gì, tự nhiên là cũng không muốn chia sẻ lợi ích với người khác.
"Tối nay ở lại nhà tôi ăn cơm nhé." Hàn Quốc Bân nói.
"Được." Lão Tứ nghe vậy thì ngồi ở đây uống trà, tiện thể gọi điện thoại cho bảo mẫu nói không cần chuẩn bị cơm tối.
Sau khi xong việc, cả hai cùng nhau về nhà.
Trần Nhu cũng vừa mới đóng cửa hàng tạp hóa về nhà, lão Tứ trêu đùa nói: "Em là bà chủ nhà máy lớn mỗi ngày không đến nhà máy dạo một vòng, còn ở đây trông cửa hàng nhỏ của mình à.
"Việc ở đấy em không hiểu lắm, đến xem cũng không có tác dụng øì." Trần Nhu cười nói.
"Ở nhà máy còn có rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp đấy." Lão Tứ không lựa lời nói.
"Điều này cũng không tệ, nhưng mà căn nhà này không đủ rộng, nếu Quốc Bân mang về cho em một em gái trẻ tuổi, em chỉ đành nhường vị trí này cho cô ấy, dọn đến Bắc Kinh sống với Hàn Hàng vậy." Trần Nhu cười nói.
Lão Tứ cười nói: "Em cứ yên tâm đi, Quốc Bân không phải người như vậy, anh cũng giúp em trông chừng chú ấy đâu."
Trong lòng Trần Nhu thầm nói nếu tin lời anh nói, ngày nào đó cái nhà này muốn loạn rồi.
Nhưng mà cô cũng không nói gì nữa, đi vào phòng bếp, một lát sau mấy đứa nhỏ cũng đi học về, Dao Dao cũng cùng về với mấy đứa.
"Thím hai, hôm nay con đến đây ăn chùa nha." Dao Dao cười nói.
"Cho con ăn mãi cũng được." Trân Nhu cười nói: "Đúng rồi, mợ ba của Chanh Tử gửi cà phê đến, nhiều lắm, thím để trong phòng Chanh Tử, nếu con thích thì mang một hộp về uống."
"Không cần đâu ạ, con đến đây uống cùng Chanh Tử và anh Chu là được rồi." Dao Dao cất cặp sách đi vào bếp hỗ trợ.
Hàn Chanh cũng theo vào cùng nhau, nói: "Cà phê uống ngon như vậy, sao mẹ cùng bố lại không thích uống thế."
"Đắng giống như uống thuốc Bắc vậy." Trần Nhu nói. "Thêm đường vào sẽ không thay đắng nữa." Dao Dao cười nói.
"Như vậy cũng không ngon, còn không bằng mật ong con mang đến." Trần Nhu nói.
"Lần sau con đến chỗ bác gái, sẽ mang về cho thím một chút." Dao Dao nói.
"Bảo bác gái của con để cho thì nhiều một chút, tính theo giá cả ở đó mua." Trần Nhu nói.
"Con mời thím mà, không lấy tiền của thím, con sẽ trả tiền cho bác gái là được." Dao Dao cười.
"Đợi con tốt nghiệp đại học đi làm có tiền, có quà gì mang đến thím đều nhận, còn bây giờ thím không tiêu tiền của con." Trần Nhu vừa đảo thịt kho vừa nói.
"Mẹ em rất thích uống mật ong, chị xem làn da của mẹ em không khác gì mấy cô gái trẻ tuổi." Hàn Chanh nịnh nọt nói.
"Mọi thứ chuẩn bị gần xong rồi, còn lại để mẹ lo, mấy đứa đi rửa tay rồi về phòng làm bài tập đi." Trần Nhu đeo tạp đề lên, đuổi mấy đứa ra nhà bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận