Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 74: Cơm Tất Niên

Chương 74: Cơm Tất NiênChương 74: Cơm Tất Niên
Sáng sớm ngày 30, hai vợ chồng tỉnh lại từ trong ổ chăn ấm áp.
Trần Nhu nằm gọn trong vòng ôm của Hàn Quốc Bân. Buổi sáng mùa đông là thoải mái nhất, hơn nữa Trần Nhu còn đang mang thai, cả người đều lười biếng.
Trong lòng Hàn Quốc Bân bây giờ đều là mềm mại.
"Vợ à, chúc mừng năm mới." Hàn Quốc Bân ôm cô như trân bảo, nói.
"Mình à, anh cũng năm mới vui vẻ." Trần Nhu cười thanh.
Chăn bông trong nhà tuy không quá ấm áp nhưng trong đó còn có Quốc Bân nhà cô, thân nhiệt anh ấm nóng như lò sưởi, căn bản là không cần sợ lạnh, vô cùng thoải mái.
Giấc ngủ đêm qua tự nhiên là rất ngon giấc.
Hàn Quốc Bân ôm vợ mình trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Hai người đã tỉnh ngủ nhưng cũng không vội vàng dậy ngay mà còn nằm trên giường ăn vạ nhau đến tận 7 giờ mới đứng lên đun nước rửa mặt.
Bên ngoài toàn là dấu vết tuyết đọng, quả nhiên trận tuyết tối qua không nhỏ.
Hàn Quốc Bân múc nước để đun sôi, anh pha đủ độ am mới bưng vào cho Trần Nhu rửa mặt.
Trần Nhu rửa mặt sạch sẽ liền bôi một ít dâu con sò chống rét lên mặt.
Đợi Hàn Quốc Bân rửa mặt xong cô cũng bôi cho anh một chút.
"Anh hai chị dâu, hôm nay nhớ về nhà ăn cơm tất niên." Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Hàn Quốc Lâm.
Hàn Quốc Bân liền nhìn về phía Trần Nhu, cô gật đầu. Mặc kệ ông bà Hàn bất công như thế nào thì cơm tất niên vẫn phải đi qua đó ăn.
Đối ngoại, mọi người vẫn là người một nhà, không thể bởi vì đã chia nhà mà ngay cả cơm tất niên cũng không ăn cùng nhau. Làm như thế thì có chút khó coi rồi.
Lúc cần nháo thì nháo, lúc nên đoàn kết thì phải đoàn kết.
Hàn Quốc Bân đi ra ngoài trả lời Hàn Quốc Lâm.
"Anh hai, dạo này có vẻ tăng vài cân đó." Hàn Quốc Lâm khó có khi nghiêm túc mà đánh giá người anh này, hôm nay vừa nhìn lại giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc mà nhìn anh.
Nhìn khí sắc của Hàn Quốc Bân, xem ra tỉnh thần rất tốt?
"Vậy sao, vẫn giống như cũ mà." Hàn Quốc Bân nói.
Trên thực tế trong lòng anh lại đang nghĩ, năm nay từ sau những ngày nông nhàn rỗi, đặc biệt là sau khi tuyết rơi không đi ra ngoài săn thú, vợ anh mỗi ngày ba bữa đều làm đồ ăn ngon cho anh.
Có tăng cân hay không thì không dám nói, nhưng tỉnh thần thì không cần phải bàn, vô cùng tốt.
"Đây là áo lông chị dâu may cho anh sao?" Hàn Quốc Lâm lại nhìn áo lông của anh hai cậu ta, hỏi.
Người anh hai này cũng chịu lạnh giỏi thật, chỉ mặc một chiếc áo lông đã đi ra ngoài trời.
Nhưng không thể không ói áo lông này làm vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết có thể giữ ấm.
Hàn Quốc Bân gật đầu: "Giữ ấm rất tốt, nếu cậu thích thì kêu thím ba làm cho một chiếc."
Đừng nghi ngờ, Hàn Quốc Bân chính xác là cố tình mặc cái áo lông này ra ngoài. Từ khi Trần Nhu làm cái áo này cho anh, anh vẫn chưa gặp được con 'lợn cưới' nào chạy qua để khoe cả.
Gái áo này là dùng sợi lông dê dệt thành áo lông, dày dặn, mặc vào giữ ấm rất tốt. Hiện giờ anh cũng chỉ mặc một mình cái áo đó, nhưng lại có quần bông dày nặng, hơn nữa thân nhiệt anh luôn cao nên dù có ăn mặc như vậy vẫn có thể đi ra ngoài.
Hàn Quốc Lâm làm sao mà bỏ được. Sợi len kia rất đáng giá, có bằng ấy còn không bằng đổi thành tiền cất đi, vợ chồng anh hai cũng thật không biết tính toán.
Đợi Hàn Quốc Lâm đi rồi anh mới quay vào nhà. Vừa vào đến nơi đã bị Trần Nhu mắng cho một trận.
Hàn Quốc Bân sờ mũi, nhưng cũng nghe lời mặc áo bông vào.
Trân Nhu đi vào phòng bếp hấp màn thầu, phía dưới khay hấp còn có một nồi hầm lớn, bên trong có thịt, có nấm, còn có cải trắng vừa mới rửa sạch bỏ vào, còn có thêm cả trứng gà lộn, tất cả hầm chung một nồi.
Trừ mấy món này, Trần Nhu còn nấu thêm một bát canh trứng.
Đồ ăn nấu chín thì bưng ra ngoài ngồi ăn cơm sáng.
"Trong nhà vẫn còn một ít bột mì, sáng mai nhà ta làm sủi cảo ăn." Trần Nhu nói.
Hôm nay 30 tất niên, ngày mai chính là mùng một. Nhất định phải ăn sủi cảo.
Hàn Quốc Bân nói: "Vậy sáng sớm mừng hai đi qua nhà cha mẹ chúc tết?"
"Được ạ." Trần Nhu cười tươi.
Ăn xong rồi, Hàn Quốc Bân thu dọn chén đũa, Trần Nhu thì ngồi nói chuyện với Chu Trân và mấy người phụ nữ khác đến nhà.
Hàn Quốc Bân trực tiếp ra ngoài, trong nhà lúc này toàn là phụ nữ, anh có ngồi cũng không chen lời được.
Trần Nhu bưng hạt dưa và nước trà ra chiêu đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận