Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 79: Vợ Ơi, Em Thật Đẹp!

Chương 79: Vợ Ơi, Em Thật Đẹp!Chương 79: Vợ Ơi, Em Thật Đẹp!
Trần Nhu băm thịt xong xuôi thì lấy nước ấm rửa tay, rót cốc nước nóng, lấy mỡ nghêu ra bôi lên mặt anh, nói: "Anh đang nghĩ gì đó, thất thần cả ra rồi."
"Vợ à, em thật đẹp." Hàn Quốc Bân ôm eo Trần Nhu, cười vang.
Trần Nhu không nhịn được trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng có lời ngon tiếng ngọt với em, nếu suy nghĩ chuyện săn thú, thì kiểu gì cũng phải đợi sau mười lăm tháng giêng mới được đi."
Hơn nữa dù qua mười lăm tháng giêng thì trời vẫn còn rất lạnh. Dù cho có người đi cùng anh thì cô vẫn rất không yên tâm.
Hàn Quốc Bân không nghĩ tới cô lại bắt bài được ngay, vội nói: "Vợ à, anh định qua vài ngày đầu năm sẽ đi luôn, đợi sau Tết Nguyên Tiêu mới đi thì quá muộn."
Trần Nhu hừ nói: "Em đã nghe chị dâu kể rồi, những năm trước anh vẫn là qua Tết Nguyên Tiêu mới đi." Hơn nữa có đi hay không còn phải xem tâm trạng anh lúc đó.
Lòng Hàn Quốc Bân tự nhủ trước kia sao có thể so với bây giờ? Lúc kia không có động lực, hiện giờ ngược lại hăng hái tràn đầy. Trong lòng anh luôn tâm tâm niệm niệm muốn cho vợ mình có nhà ngói để ở trong thời gian sớm nhất. "Em biết anh muốn cho con và em có một cuộc sống tốt nhất, nhưng thời tiết quá lạnh, em luyến tiếc." Trần Nhu nhìn anh, ôn nhu nói.
Cô nằm trong chăn còn cảm thấy không đủ ấm, nhiệt độ trong núi so với bên ngoài còn thấp hơn một chút, làm sao tưởng tượng được là lạnh đến mức độ nào?
Chỉ mới vài ngày đầu năm đã để anh vào núi, cô chỉ cần nghĩ đến cũng đã điên rồi.
Hàn Quốc Bân trong lòng tuy rằng mềm mại, nhưng cũng vẫn rất muốn vào núi kiếm tiền.
Trần Nhu nhìn anh như vậy liền biết ngay ý kiến của anh là phản đối, liền nói: "Cá lần trước cũng là do anh đánh ở trong núi sao?"
Lần trước đã đánh được không ít cá lớn về. Có cá mè, cá trắm cỏ, còn có cá mè hoa, tất cả đều là cá ngon, hơn nữa con nào con ấy còn không nhỏ.
"Bắt cá bán không được quá tốt." Hàn Quốc Bân bất đắc dĩ nói.
Chỗ Lão Dương cũng lấy cá, nhưng mấy con như cá trắm cỏ, cá mè mấy loại đó một cân mới bán được có ba phân tiền, mười cân mới ba mao tiền, có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
anh vào núi nếu không bắt được mấy con thú lớn như lợn rừng, thì một lần đi cũng có thể kiếm được ba đồng tiền trở lên, ngang với bán một trăm cân cá.
Nếu như bắt được lợn rừng, tiền bán một con gần như ngang với số tiền trong nhà kiếm trong một năm.
"Anh cứ đánh cá trước, đợi qua mười lăm lại vào núi." Trần Nhu vẫn giữ ý kiến, cô vẫn có cảm giác lần này vào núi sẽ có nguy hiểm.
Cần giác của cô cũng không phải chỉ là thần hồn nát thần tính. Sau mười lăm tháng giêng, Hàn Quốc Bân dẫn theo Cao Chính vào sâu trong núi liền thấy được không ít phân sói.
Nhìn độ cứng trạng thái của phân, có lẽ là vào khoảng thời gian mấy ngày đầu năm.
Hàn Quốc Bân nhịn không được nhớ tới lệnh của Trần Nhu không cho anh vào núi, chỉ được đi bắt cá.
Vớt cá đúng là không kiếm được nhiều, nhưng lâu dài cũng kiếm được mấy đồng, chỗ tốt duy nhất chính là trong nhà mỗi ngày đều có cá hầm để ăn.
"Bân ca, nhìn chỗ phân này, chỉ sợ lúc đó ở đây là một bầy sói a?" Cao Chính nhịn không được nói.
Hàn Quốc Bân có kinh nghiệm săn thú phong phú, làm sao mà không nhận ra được?
Gặp gỡ sói đơn độc Hàn Quốc Bân căn bản không sợ, thậm chí còn có chút muốn thèm chiến. Nhưng nếu đụng phải bầy sói mà nói thì dù cho anh có Cao Chính đi cùng cũng vô cùng nguy hiểm.
Hàn Quốc Bân hỏi: "Cậu sợ không."
"Em có gì mà sợ, em mà sợ thì sẽ không có tiền cưới vợ." Cao Chính tùy tiện nói. Năm nay cậu ta đã hai mươi, nhưng là trong nhà thật sự quá nghèo. Cha mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là cậu, lúc trước cha bị bệnh đã phải mượn không ít tiền để chạy chữa, cũng may hiện tại đã khỏi bệnh.
Khỏi bệnh rồi thì giờ là lúc phải trả nợ. Cả mùa đông năm nay nhà họ đã thắt lưng buộc bụng nhưng khó khăn lắm mới giả bớt được một nữa, vẫn còn một ít chưa trả hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận