Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 80: Trở Về Nhà Me De

Chương 80: Trở Về Nhà Me DeChương 80: Trở Về Nhà Me De
Nhưng trong thôn ai cũng biết nhà cậu nghèo, tuy cậu lớn lên không tồi nhưng từ đó cho tới nay vẫn không có bóng bà mối nào tới cửa làm mai cả.
Cậu ta nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách nào khác để kiếm tiền?
Cao Chính cùng Hàn Quốc Bân quen biết nhờ lần cùng nhau đi tu sửa dập nước. Cậu ta vì mệt quá mà ngất xiu vẫn là nhờ Hàn Quốc Bân bấm nhân trung mới tỉnh.
Tự đó về sau cứ luôn miệng gọi anh Bân anh Bân.
Tuy vậy nhưng năm nay đúng là không còn bé nữa, hai mươi, rất nhiều người ở tuổi này đã có vợ, cậu ta cũng muốn có vợ.
Chỗ tốt khi có vợ Hàn Quốc Bân tất nhiên được biết hơ ai hết, cười thanh: "Nhất định sẽ lấy được vợ thôi."
Có vợ đúng là quá tốt, có việc gì cô cũng sẽ lo lắng chu toàn thay mình. Lại còn quan tâm săn sóc, quả thực không có gì tốt hơn, không có gì thay thế được sự quan trọng của vợ.
Đương nhiên anh cũng đã gặp qua không ít phụ nữ, nhưng vợ anh vẫn là tốt nhất. Thơm tho mềm mại, ban đêm thân mật thế nào cũng thấy không đủ.
Bầy sói hiển nhiên đã đi rồi, Hàn Quốc Bân và Cao Chính cũng là hai người to gan, không so sệt gì hết mà bắt đầu săn thú.
Trong nhà, Trần Nhu lúc này đang đứng băm thịt bò.
Trước khi Hàn Quốc Bân ra ngoài làm việc cũng được cô tẩm bổ. Mỗi ngày hầm cá, biến đổi đa dạng các kiểu, đều đặc biệt ngon.
Chỉ là cô rất bất đắc dĩ, bởi vì giống như mặc kệ cô tẩm bổ cho anh như thế nào thì anh cũng không mập lên được, ngặt nỗi ban đêm thì lại rất có tỉnh thần.
Nhưng mà anh cũng biết chừng mực, rất ít khi nháo loạn cô.
Người đàn ôn này đôi khi không tỉnh tế, nhưng có vài thời điểm, anh cũng rất ôn nhu.
Lúc này ra ngoài cô có làm không ít bánh bột ngô cho anh mang theo, cũng chỉ có thể ăn tạm như vậy. Hôm Trần Nhu về nhà mẹ đẻ ăn tết đã hỏi qua mẹ cô về việc mua ấm nước quân dụng.
Nếu bên phía cậu cô có thì nhất định phải mua một cái. Đến lúc đó cho Quốc Bân nhà cô mang theo, như vậy không đến mức ngay cả một ngụm nước ấm cũng không được uống.
Trước mắt anh không ở nhà, muốn ăn uống như thế nào đó là chuyện của cô. Ngày thường không thể lấy thịt bò, hiện tại đã có cơ hội ăn.
Băm thịt nấu cháo thịt bò ăn. An ba chén cháo thịt bò lớn, còn thừa không ít cất để giữa trưa cùng buổi tối ăn. Cô thừa dịp không có ai thì thu cháo vào trong không gian, nhiệt độ ổn định, buổi trưa buổi tối lấy ra ăn vẫn ngon.
Khóa kỹ cửa, Trần Nhu đi về nhà mẹ đẻ.
Lần trước Hàn Quốc Bân mỗi ngày đi đánh cá, tiền kiếm được ít hơn nhiều, đúng là không bằng được săn thú. Thịt cá tuy rằng cũng là thịt, nhưng so với gà rừng thịt thỏ linh tinh thì vẫn không bằng.
Cho nên thi thoảng cô sẽ bảo Hàn Quốc Bân mang một ít sang nhà mẹ đẻ, cũng là có ý cùng nhau bồi bổ.
Thế cho nên lần này Trần Nhu quay về, ba người chị dâu vừa thấy đã tươi cười chào đón: "Em út về chơi đấy à."
"Chào các chị." Trần Nhu gật đầu.
Bà Trần từ trong phòng đi ra thấy cô liền nói: "Mẹ vừa mới định bảo anh ba sang nhà gọi con đó."
"Vậy thì mẹ con chúng ta đúng là tâm linh tương thông rồi." Trần Nhu cười.
Bà Trần lôi kéo cô vào nhà, nhìn vào cái rổ bên hông cô: "Làm sao lại mang đậu giá sang đây?"
"Đậu nành con tự ủ, tươi lắm, mang một ít sang cho cha mẹ với anh chị nếm thử." Trần Nhu nói.
"Con và Quốc Bân tự chăm lo cho mình là được, mẹ với cha con không cần hai đứa nhọc lòng." Bà Trần nói.
"Một chút đậu giá thôi mà mẹ." Trần Nhu không để ở trong lòng.
Bà Trần đứng dậy cầm ấm nước quân dụng lại đây, nói: "Đồ mới nguyên thì không có, chỉ được một cái nửa cũ nửa mới như thế này thôi. Nhưng mà con cứ yên tâm, là người xuất ngũ tự mình đi đổi."
"Là mẹ đi đổi ạ?" Trần Nhu kinh ngạc nói.
"Là cậu có cách, nhưng loại ấm nước này không dễ có được. Là con trai ông Hạ trong thôn xuất ngũ đổi cho mẹ." Bà Trần đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận