Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 82: Thu Hoạch Thật Lớn

Chương 82: Thu Hoạch Thật LớnChương 82: Thu Hoạch Thật Lớn
Sống trong những năm hòa bình liền có câu nói rằng cần phải uống thật nhiều nước ấm, nước ấm có thể trị được nhiều bệnh, cho nên cô phải chuẩn bị nước ấm cho Quốc Bân nhà cô mang theo uống rồi.
Có bình nước quân dụng này rồi, những đồ vật khác cần có trong nhà cũng không thiếu, cho nên Trần Nhu cũng không muốn tiêu tiền thêm nữa.
Cũng không thể để Quốc Bân nhà cô đi kiếm tiền phía trước, cô liền ở phía sau đi tiêu tiền đi, như vậy vợ chồng cô tiết kiệm đến bao giờ mới có tiền?
Hàn Quốc Bân đi một chuyến vào núi lần này, phải đến ba ngày sau mới trở về.
Khi về còn mang trở lại sáu đồng tiền.
"Chia cho Cao Chính hai đồng tiền." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu nói: "Vậy anh ta có ý kiến gì không?"
"Không có." Hàn Quốc Bân lắc đầu.
Cao Chính cũng thật là liều lĩnh, săn thú không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa không có con đường tiêu thụ, tất cả đều đến tay của anh.
Tự nhiên anh có thể ngẩng đầu lên, đây là điều không cần phải nói.
Hơn nữa Cao Chính không biết kiếm được bao nhiêu lời lãi, nhưng nhận được hai đồng tiên cũng làm cho tâm trạng của Cao Chính rất là vui mừng.
Dù sao thì trong lúc rảnh rỗi, lại có thể kiếm thêm một khoản tiền không nhỏ thì ai mà không làm chứ?
Trở về cũng liền ở nhà nghỉ một ngày, ngày hôm sau liền mang theo lương khô do vợ anh làm, còn có bình nước quân dụng ra cửa.
"Anh Bân, ấm nước quân dụng có từ đâu có vậy, cái này chỉ sợ không rẻ đi?" Cao Chính hỏi.
"Chị dâu chú sợ anh không có nước ấm uống, liền bảo anh mang đi." Hàn Quốc Bân liền nói.
Đến cả việc cái bình này phải tốn bao nhiêu tiền thì anh cũng không hỏi vợ của mình, chuyện trong nhà đều do vợ anh quyết định là được.
Nhưng tất nhiên vợ anh rất quan tâm anh, hơn nữa Hàn Quốc Bân không thể không thừa nhận, có một cái ấm nước này, thật sự là tiện lợi hơn rất nhiều.
Từ ngày mười sáu tháng Giêng, thời điểm sắp đến gieo trồng vụ xuân mà anh vẫn luôn đi săn thú, nhưng Hàn Quốc Bân vẫn chưa gặp được lợn rừng, nên trong lòng có chút mất mát thất vọng.
Bởi vì sau chuyến này liền bắt đầu xuống ruộng, đến lúc đó anh sẽ không có thời gian vào núi.
Vì thế, chiều hôm nay, Hàn Quốc Bân nhẹ nhàng cắn môi, quyết tâm mang theo Cao Chính đi sâu vào trong núi. Trăng lên cao, Hàn Quốc Ban lấy ra một viên đường bỏ vào trong miệng, lần đầu tiên anh bắt được một con lợn rừng to như vậy.
Cao Chính từ trên đỉnh đầu đá cao nhảy xuống, trên mặt hoảng hốt còn mang theo tiếng đập nhanh từ trái tim!
"Anh Bân, anh không sao chứ?" Cao Chính hỏi.
Anh Bân là người đàn ông dũng cảm nhất mà anh ta đã từng gặp trong cuộc đời của mình, một con lợn rừng đực to lớn, trọng lượng phải đến hai trăm cân!
Lưỡi hái của anh ta căn bản là không dùng được, toàn bộ hành trình không dám tiến lên, anh Bân của anh chỉ có một người liền giết được một con lợn rừng!
Nghĩ vậy, anh ta liền không nhịn được nhìn xuống đao dài của Hàn Quốc Bân, thật đúng là quá sắc bén.
"Không có việc gì." Hàn Quốc Bân ăn đường xong, sau khi nghỉ ngơi tốt một chút, liền nói: "Chú đến theo anh đi một chuyến."
"Được!" Cao Chính gật đầu.
Hai anh em rời đi, bóng đêm liền lên tới đỉnh điểm, rời đi sau đã 4 giờ, Hàn Quốc Bân và anh ta tách ra để cho anh ta đi trở về trước, buổi chiều ngày mai đến nhà anh.
Cao Chính biết anh muốn đi bán lợn rừng, cho nên anh ta cũng không đi theo, biết được càng ít đối với anh ta càng an toàn.
Hàn Quốc Bân tự mình khiêng lợn cùng dụng cụ đi hơn một giờ nữa mới đến trại nuôi lợn.
Ông Dương nhìn thấy được một con lợn rừng to như vậy đều ngây ngẩn cả người: "Chàng trai này khá lắm, lại giết được một con lợn rừng nữa sao?"
"Hợp tác cùng người khác." Hàn Quốc Bân ném bao tải xuống liền nói.
Đây là chuyến đi săn cuối cùng, từ vụ gieo trông mùa xuân năm nay đến trước vụ nông nhàn năm sau đều không thể tiếp tục vào núi. Cho nên Hàn Quốc Bân muốn làm một mẻ đi săn cuối cùng thật lớn mới thỏa lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận