Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 83: Dám Bỏ Tiền Ăn

Chương 83: Dám Bỏ Tiền ĂnChương 83: Dám Bỏ Tiền Ăn
Một chuyến đi săn này cũng là không ít, con lợn rừng này quá lớn, không được 200 cân, thì cũng phải được 193 cân, thật sự là một con lợn rừng lớn.
Một cân lợn sống có giá hai mao ba, tức là chỉ cần một con lợn rừng lớn liền được hơn bốn mươi đồng tiền.
Những con khác như gà rừng thỏ hoang cũng được không ít, tính ra được khoảng tám đồng tiền, nếu gộp chung lại thì buổi đi săn này phải thu được hơn 50 đồng tiền.
Cầm từng đó tiền, lại cắt được một miếng thịt, Hàn Quốc Bân liền trở về nhà.
Quá mệt mỏi, bước từng bước chậm rãi chân trở về, về nhà thời điểm đều sắp đến 6 giờ, trong thôn có người nhìn thấy anh về nhà.
Hàn Quốc Bân về nhà thời điểm, Trần Nhu đã chuẩn nước ấm xong, không chỉ có nước ấm, còn có cháo ngô nóng hầm hập.
Nhìn thấy anh trở về mệt mỏi như vậy, Trần Nhu liền cảm thấy đau lòng vô cùng liền nói: "Mau đi rửa mặt, rửa sạch xong liền ra ăn cơm rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi."
Hàn Quốc Bân xác thật rất mệt mỏi, anh gật đầu không nói gì.
Sau khi rửa mặt xong liền đi uống cháo, Trần Nhu lấy thịt anh mang về ra cắt nhỏ rồi mang đi chiên, dùng một chút mỡ từ thịt lợn để xào trứng gà, sau đó dùng một chút mỡ còn lại đem thịt lợn xào cùng giá đậu.
Thật sự Hàn Quốc Bân cảm thấy rất đói, ngấu nghiến ăn không ít.
Chờ sau khi anh ăn xong, tất cả mọi chuyện còn lại cô không cần anh quản nữa, Trần Nhu liền bắt anh vào trong nhà đi ngủ.
Chị dâu cả Hàn sau khi nghe được tin tức, không lâu sau liền tới đây, nghĩ tới hỏi xem có kiếm được tiền không.
Trần Nhu vừa vặn có ở trong bếp, liền nói: "Đổi được cho em miếng thịt này trở về để ăn."
Chị dâu cả Hàn liền đi vào xem thịt, miếng thịt này cũng không nhỏ, cắt thành mấy miếng cho vào chiên trứng để Hàn Quốc Bân ăn, dư lại vẫn còn đến hai cân thịt.
Nhìn miếng thịt này, chị dâu cả Hàn thèm đến nhịn không được mà nói: "Em cũng thật là dám ăn!"
Chị ta cảm thấy nhà em hai chắc chắn kiếm được không ít, bằng không như thế nào có thể dễ dàng bỏ tiền ra để mua một miếng thịt lớn đến như vậy? Nhưng đồng thời, chị ta lại nhịn không được nghĩ, ăn nhiều như vậy, liền tính kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền chứ?
"Đang mang thai bé con, như thế nào cũng phải ăn một bữa cơm đàng hoàng mới được". Trần Nhu nói.
Trên thực tế cô cũng rất luyến tiếc, nhưng trong không gian của cô còn không ít thịt, đáng nhẽ là không cần mua nhiều thịt như vậy để mang trở về, nhưng Quốc Bân mua rồi nên cô cũng sẽ không nói øì.
"Chị dâu chị có muốn một ít hay không? Nếu muốn thì để em cắt cho chị một miếng, tính theo giá thị trường là được?" Trần Nhu nghĩ như vậy liền hỏi chị dâu cả Hàn nói.
Chị dâu cả Hàn làm sao có thể bỏ được từng ấy tiền để mua thịt, như vậy chả khác gì cắt thịt trên người chị ta cả.
Không ở lâu nhà em dâu, chị ta liền trở về.
Trần Nhu cũng nhân cơ hội này mà lấy từ trong không gian thêm một cân thịt nữa.
Chuẩn bị lại phải xuống ruộng, sáng sớm ngày mai Hàn Quốc Bân khiêng cái cuốc ra cửa, sau này lại phải vội về vội đi, cô đều phải tẩm bổ cho anh mới được.
Thịt được cắt ra đều là thịt ba chỉ, cô cắt nhỏ ra để chiên, hương thịt thơm ngào ngạt, cho nên cô trực tiếp vớt thịt vào bát to để ăn từ từ.
Cô lại bắt đầu pha bột, buổi trưa cô sẽ làm cho Hàn Quốc Bân bánh ngô để ăn.
Thời điểm Hàn Quốc Bân trở về, không ít người trong thôn đều nhìn thấy, cũng ngửi thấy được trong nhà bay ra mùi thịt. Ở lần giết lợn trước, các hộ gia đình đều cất đi được không ít mỡ lợn, nhưng giờ đây, bọn họ cần phải cố gắng tiết kiệm mỡ để duy trì đến đợt phân thịt tiếp theo, cho nên luôn luyến tiếc ăn.
Chu Trần ở cách vách sang đây. Nói là vừa nghe được người trong thôn đều đang nói trong nhà Trần Nhu kiếm được nhiều tiền nên đi mua thịt, Trần Nhu liền nói: "Đúng là nhà tôi có mua chút thịt về ăn."
"Cũng nên tiết kiệm chút, tôi thấy vợ chồng cô cũng dám bỏ tiền ra ăn thật đấy." Chu Trân nói.
Sống ở bên cạnh nhà nhau, cô còn không biết nhà bên này luôn truyền đến từng trận mùi thơm của thức ăn hay sao? Hơn nữa Hàn Quốc Bân cũng mang sang cho nhà họ Mã một con cá.
"Sau này bắt đầu làm việc, muốn ăn nữa cũng không được ăn rồi." Trần Nhu nói.
Chu Trân ở lại một lúc liền đi trở về, cô còn phải giặt quần áo đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận