Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 88: Chuyện Thường Ngày

Chương 88: Chuyện Thường NgàyChương 88: Chuyện Thường Ngày
Anh có hai bộ cũ, đều giặt đến trắng bệch, Trần Nhu làm cho anh một bộ mới, cô cũng có, nhưng trước mắt cô vẫn mặc áo dài, sợ cảm lạnh.
Chu Trân hôm nay khó được một ngày không đi làm, đi cùng với cô ra ngoài đào cỏ dại cắt cỏ heo, nói: "Đến lúc đó em ở cữ, mẹ em có đến chăm sóc em không?”
Không trách Chu Trân hỏi như vậy, bởi vì Mẹ Hàn bên kia là cơ bản đừng hy vọng.
Trần Nhu cười cười, nói: "Em nói bà ấy sẽ qua nấu cơm cho em."
Lại đây nấu cơm cho cô lại giúp giặt tã, đến ở bên này thì không có cách nào, trong nhà nhỏ không có chỗ ở không nói, Nhà họ Trần bên kia cũng còn cả gia đình nữa.
Có thể lại đây giúp một chút Trần Nhu liền cảm kích, rốt cuộc cô cũng là sinh con đầu lòng, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, Hàn Quốc Bân càng không cần phải nói, anh được với công, hơn nữa anh cũng lần đầu làm cha, chắc là đến lúc đó tay cũng mệt đến mức tê rần rồi.
"Nếu có thể, đến lúc đó chị cũng qua đó giúp cho em một chút." Chu Trân nói.
Trần Nhu cười nói: "Vậy chị nhưng đừng ngại mệt."
"Có thể mệt đến mức nào chứ." Chu Trân không thèm để ý nói.
Hai người cùng đào rau dại, cũng đánh cỏ heo, Trần Nhu mang thai cũng là có thể cắt cỏ heo được hai cái công điểm, buổi sáng cùng buổi chiều đều sẽ đi ra cắt.
Hàn Quốc Bân còn lo lắng cô bất tiện, nhưng nhìn cô đúng là không có vấn đề, lúc này mới không nói gì cô.
Vợ đại đội trưởng Trần Ái Đệ đã nói với anh, mang thai không thể ở nhà nhàn rỗi, đi ra ngoài làm việc đi một chút, về sau sẽ dễ sinh hơn.
Trần Nhu đúng là không cần anh lo lắng, sau khi mang thai vẫn luôn thực thuận lợi, cái gì nôn nghén, bệnh vặt vãnh cũng đều không có, người lười là thật sự có chút lười, hơn nữa cũng thích ngủ một ít.
Nhưng mà cô rất nhanh liền phải sinh, đến lúc đó phải ở cữ, bé con sinh ra còn phải chăm rời không nổi tay, không phải nên thừa dịp hiện tại kiếm thêm một chút công điểm sao?
Tuy rằng một ngày chỉ được hai cái công điểm, thực sự là ít, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.
Còn có một điểm chính là, Quốc Bân nhà cô hoàn toàn có thể nuôi sống cô, kể cả cô không đi làm, anh một chút ý kiến cũng sẽ không có, chẳng qua Trần Nhu chính mình lại không vui.
Nhà là hai người cùng nhau, anh có phần cô cũng có phần, không lý do đem gánh nặng hoàn toàn ném lên vai một người là anh, người đàn ông này mệt cũng sẽ không nói, nhưng không đại biểu trong lòng Trần Nhu sẽ thoải mái.
Hơn nữa Trần Nhu cũng cảm thấy, tự mình có thể kiếm điểm công điểm, chẳng sợ không nhiều lắm, nhưng tâm lý cũng tương đối dễ chịu.
Ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, vậy mới không dễ chịu đấy.
Năm nay mùa màng tương đối tốt, ông trời cũng thưởng cơm ăn, tháng tư phân rơi xuống vài trận mưa, đều là mưa phùn mênh mông, cũng tiết kiệm được không ít công sức.
Nhưng mà lao động đúng là không dễ dàng, Hàn Quốc Bân mỗi ngày trở về Trần Nhu liền nhìn ra được vẻ mệt mỏi.
Cũng may về nhà, cô cũng có thể làm một chút đồ ăn nòng, nước luộc không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày đều có, năm ngoái cô cất trữ mỡ heo cũng không phải để không, chính là để lúc này dùng.
"Trong nhà trứng gà có phải sắp hết rồi đùng không?" Hàn Quốc Bân hôm nay trong lúc ăn cơm chiều nghĩ tới, hỏi.
"Đúng là sắp hết rồi." Trân Nhu nói.
"Anh đi qua chỗ lão Dương kia nói một câu." Hàn Quốc Bân nói, cũng nhân tiện mang một chút thịt về cho vợ anh ăn.
"Không cần, em bảo mẹ đổi cho em một chút, ngày mai liền qua đi đề." Trân Nhu liền nói. Ban ngày phải bắt đầu làm việc, anh ấy muốn đi tìm lão Dương phải đi buổi tối, qua lại phải vài tiếng đồng hồ, vài tiếng đồng hồ đủ cho anh nghỉ ngơi.
"Vậy vợ ơi em đi lên trấn trên cắt một ít thịt?" Hàn Quốc Bân liền nói, mang thai phải cần ăn nhiều thịt một chút mới được.
Trần Nhu cười nhẹ: "chẳng lẽ em còn có thể không chăm sóc tốt chính mình? Những việc đó để em lo, anh đi tắm rửa một cái rồi về phòng nằm, ít bận tâm những việc này."
Hàn Quốc Bân cười cười, cũng không nói gì.
Làm ruộng để sống đúng là khiến người mệt mỏi, đặc biệt là anh còn lấy công điểm tối đa, làm so với người khác được nhiều hơn.
sáng sớm ngày hôm sau Trần Nhu dậy làm cơm sáng, cho Hàn Quốc Bân ăn uống no đủ để anh đi làm, bây giờ cô mới đi lên trấn trên mua thịt.
Đi muộn nên chỉ còn có xương cốt không thịt, Trần Nhu cũng không chê, bảo đồ tể chặt cho cô, vậy là mất thêm 2 mao tiền nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận