Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 90: Vào Thành

Chương 90: Vào ThànhChương 90: Vào Thành
Mẹ Trần dùng một chiếc khăn sạch gói thịt để đưa cho anh trai bà rồi đi ra khỏi nhà, con gái nhỏ thích ăn gạo, vậy có cơ hội phải nói anh trai bà, để lại cho một ít.
Vừa vặn, trong nhà anh trai bà còn một ít, liền đưa cho bà cầm, không nhiều lắm, không sai biệt lắm có hơn một cân.
Mẹ Trần ngại ngùng, đều là của anh trai bà dùng, chỉ lấy nửa cân.
Cho nên Trần Nhu mới vừa về đến nhà không bao lâu, mẹ Trần đã tới đây, đem gạo đến nhà cho cô.
" Nhà bác con vừa vặn chỉ có hơn một cân, ông ấy tính đưa hết cho con, nhưng mà răng của bác con không tốt, mẹ cũng không giám lấy nhiều, chỉ lấy nửa cân." Mẹ Trần nói.
Trần Nhu lập tức cảm thấy rất ngượng ngùng, cô không biết răng của bác không tốt, nói: " Mẹ à, răng của bác con không tốt mẹ trả lại cho bác ấy đi, còn không ăn cũng không sao đâu."
Cung Tiêu Xã ở trấn trên cũng không bán gạo, huyện thành bên kia mới có, lại còn yêu cầu phiếu gạo, nhưng mà chợ đen khẳng định sẽ có, nhưng trước mắt cô không có cơ hội đi chợ đen.
Trần mẫu nói: " Bác con cũng biết con hiếu thuận, khối thịt kia ông ấy rất thích, thịt dê năm ngoái ông ay cũng nói ăn ngon, nửa cân gạo không sao đâu, con bận đi, mẹ đi về đây."
Sau khi mẹ Trần đi về Trần Nhu nhìn nửa cân gạo kia có chút ăn không vô.
Lần sau có cơ hội bảo Quốc Bân nhà cô đi chỗ lão Dương hỏi một chút, cũng không muốn phiền toái bác cô nữa.
Muốn thì muốn như vậy, nhưng vẫn lấy gạo ra trộn lẫn vào không ít, buổi trưa Trần Nhu liền nấu cơm trắng ăn.
Ăn một ít, còn lại thì chờ cây trồng vụ hè thời điểm ăn, gạo cũng không ăn thường xuyên, không tốn nhiều lắm.
Nấu cơm sau khi ăn xong còn có một ít cơm cháy, từ trong nồi cây ra, thật sự rất thơm.
Lúc còn nóng ăn hai khối liền để sang một bên, bắt đầu chiên thịt.
"Đi mua thịt a?" Chu Trân tan tâm trở về đi ngang qua, đã ngửi thấy mùi, nói.
"Vâng, thèm ăn, mua một ít." Trần Nhu nói.
Bỏ ra không sai biệt lắm một cân thịt dùng để xào dưa muối ăn, mùi vị đúng là rất thơm ngon, ăn kèm với cơm trắng rất hợp khẩu vị.
Chu Trân rất hâm mộ, nhưng mà cô ăn không nổi, nói hai câu liền đi về nhà nấu cơm.
Hàn Quốc Bân khi trở về nhà Trần Nhu đã múc cho anh một bát cơm rất lớn. "Rửa tay rửa mặt ăn cơm." Trần Nhu nhìn thấy anh cả người mệt mỏi, nói.
Hàn Quốc Bân ngửi thấy mùi thơm tất nhiên là nhanh chóng đi rửa mặt rửa tay, cơm sáng ăn không kém, nhưng đến giờ này cũng rồi thật sự rất đói.
Rửa sạch sẽ liên vào nhà ăn cơm, thịt heo xào dưa muối, ăn được chén cơm lớn có ngọn, lúc này mới tính xong rồi, nhưng thật ra anh còn có thể ăn thêm hai chén nữa.
" Gạo này lè mẹ đưa cho hả?" Hàn Quốc Bân hỏi.
" Lấy ở chỗ bác, lần sau anh đi nhà lão Dương kia hỏi một chút xem có hay không, nói mua một chút." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân đồng ý với cô.
Nhưng mà chưa cần Hàn Quốc Bân đi, ngày hôm sau Trần Nhu tự mình tìm thấy cơ hội.
Nhà ông Hạ ở trong thôn có nuôi lừa, ngày mai muốn vào thành, hỏi có ai muốn đi cùng nhau không, chỉ cần một phân tiền lộ phí bao cả đi cả về, so với lúc trước đi xe của người ở thôn bên cạnh tiện nghi hơn nhiều.
Trần Nhu cũng muốn một chỗ ngồi.
Cô cảm thấy đây là năm nay đệ nhất tranh cũng là chuyến cuối cùng vào thành, dù sao cũng phải lấy cớ đó lấy thêm một chút đồ vật ra ngoài, đừng để cho Quốc Bân nhà cô cảm thấy đồ vật trong nhà đều không đủ dùng. Hôm trước khi vào thành Trân Nhu đã cùng Hàn Quốc Bân nói qua, sáng sớm làm đồ ăn sáng cho anh xong xuôi để ở nhà, sau đó đi theo những người khác trong thôn cùng nhau vào thành.
Trân Nhu khôn muốn mua gì, nhưng cô cũng không tự làm khổ chính mình, khó có dịp được lại đây một chuyến, chắc chắn là muốn lấy nhiều thêm một chút vật tư ra mới được.
Ngày hôm qua đều chuẩn bị sẵn sàng, gạo, mì sợi, xà phòng kẹo sữa những vật tư để lâu được, cô đểu để không ít riêng ra một chỗ.
Chờ đến lúc ngồi xe lừa về trong thôn, đồ vật của cô là nhiều nhất, một cái bao không nhỏ, vừa nhìn là biết mua không ít đồ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận