Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 91: Đi Gọi Bà Đỡ

Chương 91: Đi Gọi Bà ĐỡChương 91: Đi Gọi Bà Đỡ
Trần Nhu không có nhu cầu muốn mua gì, nhưng cô cũng không tự làm khổ chính mình, khó có dịp được lại đây một chuyến, chắc chắn là muốn lấy nhiều thêm một chút vật tư ra mới được.
Ngày hôm qua đều chuẩn bị sẵn sàng, gạo, mì sợi, xà phòng kẹo sữa những vật tư để lâu được, cô đểu để không ít riêng ra một chỗ.
Chờ đến lúc ngồi xe lừa về trong thôn, đồ vật của cô là nhiều nhất, một cái bao không nhỏ, vừa nhìn là biết mua không ít đồ vật.
Một người phụ nữ ngồi cùng xe hỏi cô: " Chị dâu, những thứ này sợ là phải tốn không ít tiền nha?”
" Đồ vật trong thành đều không rẻ a." Trần Nhu liền buông tiếng thở dài.
" Chẳng lẽ không phải là không rẻ sao, em mua hai chiếc trâm hoa cài đầu, mất của em một mao tiên!" Một cô gái khác nói.
" Trâm cài đầu này của em đẹp quá, cũng rất hợp với em." Trần Nhu thuận miệng khen một câu.
Cô gái kia liền rất vui vẻ, nói: " Nhưng mà cũng không xinh được bằng chị. "
Câu này vừa nói ra, các cô gái ngồi trên xe lừa đều nhìn về phía Trần Nhu, Trần Nhu lớn lên là thật sự đẹp, mày liễu mắt to, quỳnh mũi miệng nhỏ. " Chị đã là vợ người ta rôi, sắp làm mẹ, sinh con ra xong cũng nhanh già, cùng mấy cô gái xinh đẹp như các em không có biện pháp so sánh nha." Trần Nhu cười nói.
Tám đến lúc về vẫn chưa hết chuyện. Về đến trong thôn, Trần Nhu trả một phân tiền rồi xách theo đồ vật về nhà.
Không lâu sau đó, trong thôn truyền khắp nơi cô mua rất nhiều đồ vật, sợ rằng tiêu không ít tiền.
Trần Nhu cũng không gánh cái danh người đàn bà phá của này vô ích, không chỉ mua đến mười cân gạo cất vào lu, mì sợi còn có kẹo sữa đồ vật dài hạn cô đều lấy, toàn chất đống ở trong ngăn tủ.
Đi một chuyến như vậy, về sau từ trong ngăn tủ lấy cái gì ra cũng liền có cớ dùng.
Nhưng mà chìa khoá ngăn tủ đều do cô cầm, Hàn Quốc Bân đều không có.
Hàn Quốc Bân cũng chưa bao giờ hỏi đến mấy thứ này, nam chủ ngoại nữ chủ nội, trong nhà vợ anh sắp xếp như thế nào anh nghe là được.
Từng ngày trôi qua, sau khi bắt đầu vào tháng 5, bụng Trần Nhu giống như được bơm hơi, bảy tháng bụng đã to rất nhanh.
Hàn Quốc Bân hiện tại mỗi ngày trước khi ngủ đều phải trò chuyện với bụng cô, nhóc con bên trong ngẫu nhiên sẽ đáp lại anh một chút, như vậy đã có thể làm người đàn ông này rất vui vẻ.
Tuy rằng bụng không nhỏ, nhưng Trần Nhu mỗi ngày vẫn đi theo mọi người cắt cỏ heo kiếm công điểm, hai cái công điểm rất ít bị gián đoạn.
Trần Nhu thật ra còn có chút ngượng ngùng.
Bởi vì từ sau khi bụng cô lớn ăn uống thật sự rất nhiều, đặc biệt từ tháng này bắt đầu, cảm giác mới ăn no không bao lâu, lại cảm thấy đói bụng.
Cho nên cô chỉ có thể thêm cơm cho chính mình, cháo thịt bò là thứ cô thường ăn nhất, từ khi cô mang thai tới nay, thịt bò trong không gian bị cô lấy ra ăn trái phải cũng sắp tới mười cân.
Cô nấu xong xuôi liền bỏ vào không gian của mình, trong không gian của cô cũng có nồi chén bồn bàn, khi nào muốn ăn liền lấy ra ăn.
Cho nên tuy rằng bụng lớn như vậy, nhưng sắc mặt cô rất không tồi. Cũng không giống như mấy người phụ nữa trong thôn, sau khi mang thai xong sắc mặt vàng như nến. Ngay cả sắc mặt em dâu ba Tống Hiểu Ngọc sau khi mang thai, cũng không tốt giống cô được.
Có cô ta để so sánh, Trần Nhu liền cảm thấy dinh dưỡng của chính mình chắc hẳn là rất tốt, không phải vô ích khi thêm cơm cho mình.
So với cô thì thức ăn của Hàn Quốc Bân lại chỉ bình thường.
Tuy rằng Trần Nhu đã tận lực làm nhiều đồ ngon cho người đàn ông này, nhưng không có nhiều thịt heo để ăn như vậy, ngẫu nhiên đi lên trấn trên dạo một chút cắt một ít ra ngoài, thời gian còn lại liên dựa vào mỡ heo sinh hoạt.
Vào cuối tháng sáu, lúa mì vụ đông được thu, mà vào đầu tháng bảy buổi tối ngày hôm nay, mới ăn xong cơm chiều, Trần Nhu liền thấy máu.
Từ sáng sớm hôm nay cũng đã có trận đau, nhưng mà Trần Nhu tuy rằng chưa sinh lần nào, nhưng cũng nghe kể không ít, cô rất bình tĩnh.
Còn đem số định mức cỏ heo hôm nay cắt xong, kiếm thêm hai cái công điểm, giữa trưa hôm nay còn gội sạch cái đầu, cũng tắm rồi.
Cô một chút cũng không lo lắng. Nhưng mà bây giờ thấy máu, vậy thì chắc chắn là muốn sinh.
"Quốc Bân, anh nằm cùng em một lúc đi." Trần Nhu nói.
Gần đây trồng cây vụ hè xong, Hàn Quốc Bân cũng rất mệt mỏi, thủ công nghiệp làm xong liền nằm ngủ cùng vợ, nằm xuống không bao lâu, đã ngủ say rồi.
Trân Nhu nằm ở bên cạnh anh, khoảng tâm hai tiếng sau, cô gọi Hàn Quốc Bân dậy.
" Đi gọi bà đỡ tới, em sợ là muốn sinh rồi." Trần Nhu nhẹ giọng nói, trận đau đã rất dồn dập, chắc là muốn sinh.
Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, hồn đều suýt chút nữa bị dọa bay ra ngoài.
"Đừng lo lắng, em không sao." Trần Nhu an ủi nói, mạt thế cô cũng không phải thuận buồm xuôi gió, cũng chịu qua không ít vết thương, có đau đớn øì mà không thể nhịn?
" Vợ ơi, em đừng sợ, anh đi gọi người, bây giờ đi ngay!" Hàn Quốc Bân cuống quít nói.
Xuống giường đất lập tức mở cửa chạy đi.
Trần Nhu cảm thấy rất là bất đắc di sờ sờ bụng mình, nói: " Con xem cha con bị dọa sợ, bảo con ban ngày ra con còn không chịu, chọn thời gian này mới chịu ra".
Bạn cần đăng nhập để bình luận