Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 107. Sao tôi nỡ đánh anh 1

Trong trí nhớ của Tống Sở, nhà mẹ đẻ của chị dâu cả Tống cũng là hạng cực phẩm luôn, lúc muốn lợi dụng có thể tâng bốc họ lên trời, không lợi dụng được lập tức thay đổi, chế giễu chê cười đủ kiểu.
Sau khi La Thu Cúc gả cho con trai nhà họ Tống, tự cho mình là người chính trực, thường xuyên trộm đồ đưa về nhà mẹ đẻ, tự dưng cũng bị mấy người bên kia khen ngợi tẩy não đủ kiểu.
Lần này mang đồ về nhà, ban đầu đối với cô ta rất tốt.
Nhưng đợi một thời gian dài sau, nhà bên kia chắc chắn sẽ không chịu được có người cứ ăn cơm nhà họ mãi, rất nhanh sẽ khó chịu đủ kiểu với cô ta, kiểu tương phản như vậy sẽ khiến cô ta nhớ tới những ngày chưa xuất giá.
Tống Sở lại nói với mẹ cô: “Dù sao chị ta không chủ động quay về, anh cả không tới thăm, chị ta sẽ mau chóng cảm nhận được sự trở mặt của nhà mẹ đẻ mình thôi.”
Cô nói vậy khiến Đường Phụng hiểu ra ngay, tán thưởng nói: “Út bảo của mẹ đúng là thông minh, ngày đó cô ta gả cho nhà chúng ta đã trải qua quá nhiều ngày tốt đẹp rồi, vậy nên mới thành ra như thế.”
Ngày đó cũng không biết La Thu Cúc đã cho con trai bà ăn phải bùa mê thuốc lú gì, cứ đòi lấy cô ta về làm vợ, ngày nào cũng quấn lấy đòi cầu hôn ta, nếu không bà cũng chẳng coi trọng gì người đàn bà này.
Lúc La Thu Cúc mới được gả vào nhà nhìn vô cùng xanh xao vàng vọt, giờ béo lên được mấy lớp thịt rồi, nên đã quên mất những ngày còn sống ở nhà mẹ đẻ như thế nào, tự cho mình rất thông minh, thực ra cũng chỉ là kẻ đầu óc ngu xuẩn mà thôi.
Đường Phụng phẩy phẩy tay với hai người đang kéo bao đồ: “Đi đi đi, thằng cả mau đưa cô ta đi đi, bà đây cứ nhìn cô ta là thấy phiền.”
Chị dâu cả Tống nghe thấy lời của Đường Phụng, thở ra một hơi dài.
Bao đồ của chị ta chứa không ít đồ tích góp được trong mấy ngày hôm nay, dầu và đường cũng lén trộm về một ít, chỉ sợ mẹ chồng sẽ lục soát.
“Vậy bọn con đi đây mẹ.” Anh cả Tống cũng đi tìm cậu để xin nghỉ phép rồi.
Chị dâu cả Tống không chào hỏi câu nào với Đường Phụng, xoay người ôm bao đồ bỏ đi, còn kéo con trai cô ta đi cùng.
“Cô tính dẫn cả Nhị Oa đi cùng sao?” Đường Phụng nhíu mày.
Chị dâu cả Tống quay người lại như chọi gà: “Sao, mấy người muốn tống tôi về nhà mẹ đẻ, tôi lại không được phép mang con mình về sao?”
Trong lòng cô ta nghĩ, sinh cho nhà họ Tống này đứa cháu trai duy nhất thì chính là người có công vô cùng lớn với nhà họ Tống này rồi.
Cùng dắt con trai về nhà mẹ đẻ chính là để làm ra vẻ, để khiến nhà họ Tống kia phải đến đón cô về.
Đường Phụng đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của cô ta rồi, chẳng bận tâm mà phẩy phẩy tay: “Cô muốn dẫn theo thì dẫn theo đi, tới lúc đó đừng có quay về đây mà khóc lóc cầu xin gì cả.”
Bà có thể thương yêu con gái như vậy thì đương nhiên không phải người trọng nam khinh nữ rồi, hơn nữa cháu trai cháu gái thì cũng chẳng phải do bà sinh ra, có cha có mẹ của riêng nó, đối đãi với người nhà thế nào, bà cũng chẳng quản.
Bà tự quản tốt cái thân mình là được rồi.
Sắc mặt chị dâu cả Tống đen lại, lầm bầm mấy tiếng, kéo đứa con của cô ta rồi túm anh cả Tống ra ngoài cửa.
“Tôi khinh, tưởng mình sinh được trứng vàng sao, tưởng tôi sẽ để tâm đến sao.” Đường Phụng khinh thường.
Tống Hữu Phúc lại coi trọng cháu trai hơn: “Thằng cả đem Nhị Oa đi như vậy có ổn không?”
Là ai bị đuổi về nhà mẹ đẻ để suy ngẫm lại, còn dắt theo cả đứa con trai theo nữa.
Tống Nhị Oa là cháu trai của nhà họ Tống bọn họ, dắt tới nhà họ La để sống làm sao được?
Đường Phụng trừng mắt nhìn ông: “Con trai là do người ta sinh, ông quản lắm chuyện như vậy làm gì, cô ta ỷ vào đứa cháu trai này nên mới kiêu ngạo vậy đấy, ông đừng có mà dung túng.”
Hơn nữa nếu bọn họ cứ cố muốn giữ lại Tống Nhị Oa, La Thu Cúc nhất định sẽ không đồng ý, có khi còn lên mặt với bọn họ.
Tống Hữu Phúc bị chặn họng, ông không cãi lại nổi bà vợ của mình: “Tôi đi làm đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận