Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 111. Đây thật sự là một người phụ nữ sao? Dữ quá! 1

Tống Sở vừa nghe đã đoán được đại khái ý của chị dâu ba.
Cô cười, nói thật: “Lãnh đạo của bốn xưởng đổi đồ trước đây đều là anh tư liên hệ người quen giới thiệu, chúng ta không quen người của xưởng trang phục, em định sẽ nghĩ cách tìm người lần nữa.”
Chị dâu ba Tống lườm cô một cái: “Còn tìm người gì nữa! Không phải chị đã có sẵn người sao, chị ba của chị đang làm trợ lý ở xưởng trang phục đây.”
Tống Sở biết chị gái của chị dâu ba là người của xưởng trang phục, dẫu sao trước đây mẹ cô cũng thường dẫn cô đến tìm chị dâu ba vén quần áo mới, trước kia chỉ là không chủ động nhắc tới, nếu không vẫn cho rằng cô lại muốn lợi dụng.
Chị dâu ba của cô chính là loại người không có gì quá để tâm, bạn tốt với cô ta, cô ta nhất định cũng sẽ nghĩ rằng bạn đối tốt, đổi thành người khác tuyệt đối sẽ không ôm đồm việc này về mình.
Làm tốt rồi là tình người, làm không tốt không chừng còn dễ đắc tội với hai bên.
Từ cuối thời tính người phức tạp đến, Tống Sở thích tiếp xúc với loại người thẳng thắn, thích và ghét đều biểu hiện ra ngoài như chị dâu ba.
“Việc này dễ xử lý không?” Cô hỏi.
Chị dâu ba Tống cười nói: “Có gì không dễ xử lý, đều là người một nhà mà.”
“Một lát chị dẫn em đến xưởng trang phục tìm chị hai của chị, yên tâm đi.”
Tống Sở cười nói: “Chị dâu ba thật tốt.”
Chị dâu ba Tống bị một câu như vậy của cô làm cho có chút ngại ngùng: “Chị đi hâm nóng hai cái bánh bao cho em.”
Nói rồi cô ta quay người đi vào bếp.
Tống Sở thấy cô ta nhiệt tình như vậy, cũng không từ chối nữa.
Cô ăn hai cái bánh bao, là bánh bao nhân miến xào cải trắng và một chút thịt băm, bởi vì nguyên liệu mới lạ, mùi vị cũng rất ngon.
Sau đó chị dâu ba của cô lại cầm tám cái bánh bao, gói lại bỏ vào trong giỏ cô mang đến, bảo cầm về cho người trong nhà ăn thử.
Ngồi một lát, Tống Sở bèn cùng chị dâu ba đạp xe đến xưởng trang phục.
“Đi, vòng từ con hẻm bên đó có thể bớt một đoạn đường.” Chị dâu ba Tống dẫn Tống Sở đi vào con đường.
Bên này tương đối hẻo lánh một chút, người cũng không nhiều lắm.
Hai người đạp vào một con hẻm, chị dâu ba Tống dẫn đường đạp phía trước, Tống Sở theo phía sau.
Đột nhiên từ đầu hẻm trước mặt có một người xông qua, lôi xe đạp của chị dâu ba Tống xuống, còn dùng tay ghì cổ cô ta.
“A!” Chị dâu ba Tống bị cái túm lấy thình lình này dọa cho la lớn.
“Im miệng!” Tên đàn ông mặt sẹo túm lấy cô ta hừ lạnh một tiếng, lại lấy dao kề vào cô ta, xoay người la to về phía hai người truy đuổi trong hẻm: “Đừng qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ả.”
Người đuổi vào trong hẻm là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người mặc quân phục, tướng mạo lạnh lùng, khí chất cường tráng, người còn lại mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mũi tuấn tú, khí chất mang theo chút cao quý.
Người đàn ông lạnh lùng cau mày, mở miệng nói: “Thả người ra, nếu không tội của anh sẽ càng thêm nặng hơn.”
Tên đàn ông mặt sẹo hừ lạnh một tiếng: “Ông đây bị tụi mày bắt được cũng nhất định sẽ sống không nổi, vậy không bằng giết chơi vài người trước.”
“Bây giờ tụi mày thả tao đi, tao sẽ thả con đàn bà này, bằng không tao sẽ giết ả.” Đây là một kẻ vô cùng hung ác.
Trong mắt người đàn ông lạnh lùng chỉ là lửa giận, hôm nay không dễ gì vô tình gặp được tên tội phạm đang lẩn trốn này, thiếu chút nữa là bắt được rồi, ai ngờ lại để đối phương tìm được con tin cưỡng ép.
Người đàn ông tuấn tú khuyên giải: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, anh đừng làm hại người khác.”
“Ai muốn nói chuyện đàng hoàng với tụi mày, tao đếm ba tiếng, tụi mày để tao rời khỏi, bằng không ông đây sẽ cho ả một dao trước.” Nói xong, hắn giơ dao lên làm một tư thế sắp đâm vào cổ.
Sắc mặt chị dâu ba Tống sợ đến trắng bệch, nhưng lại không dám kêu ra tiếng, cô ta vẫn là lần đầu gặp phải chuyện như vậy, cô ta muốn khóc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận