Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 122. Sao lại tốt như vậy 2

Nhìn thấy từng bó từng bó quần áo được ôm vào nhà xưởng, những người nhìn thấy đều có hơi nóng mắt.
"Tống Sở, số quần áo này đều là do cô đổi về sao?" Có người hỏi.
Tống Sở cười nói: "Đúng vậy! Toàn bộ đều được tôi đổi vào ngày hôm nay, tôi còn đổi lấy quần áo lao động, hôm nay sẽ phát cho những người làm việc ở nhà xưởng ép dầu, mỗi người được một bộ.
"Tốt vậy luôn sao?" Mọi người kinh ngạc.
Đãi ngộ ở nhà xưởng ép dầu này có phải là quá tốt rồi không? Không chỉ phát đường phát vải, bây giờ còn phát luôn cả quần áo?
Tống Sở gật đầu như chuyện đương nhiên, "Đúng vậy, đúng là tốt thế đấy."
"Tống Sở, nhà xưởng ép dầu của tụi cô thật sự không còn cần người nữa sao? Tôi thấy vẫn rất bận mà." Có người không kìm được lên tiếng nói.
Tống Sở cười nói: "Nhà xưởng ép dầu không cần người nữa rồi, nhưng vào tháng sau có khả năng sẽ cần đến một tốp người đề làm việc khác. Đến lúc đó sẽ nói với mọi người thôi, mọi người cũng không cần phải nôn nóng."
"Được, đến lúc đó cô nhất định phải nhớ đến tụi này đấy nhé!" Mặc dù không biết phải làm việc gì, nhưng mà bây giờ bọn họ đều khá tin tưởng năng lực của Tống Sở.
Quần áo trên máy cày đều được chuyển hết vào trong kho, đến giờ tan tầm Tống Sở sẽ gọi tất cả người làm đến.
Bất kể là 12 người của trước kia hay là kế toán và nhân viên ghi điểm vào sau, cùng với những người lớn tuổi chuyên môn gánh đồ đi các thôn để đổi, mỗi người đều sẽ được phát một bộ quần áo lao động.
Lúc phát quần áo tất cả mọi người đều cực kỳ vui mừng, đây chính là quần áo lao động mà các công nhân trong huyện thành mặc, không ngờ là bọn họ cũng có một bộ.
Hơn nữa bộ quần áo này còn tốt hơn cả quần áo mà bình thường bọn họ mặc.
"Sau này mọi người đến làm việc ở nhà xưởng ép dầu thống nhất là sẽ mặc quần áo lao động ha, đợi làm được một tháng nữa tôi sẽ phát cho mọi người thêm một bộ để mặc đổi, mùa đông cũng sẽ được phát thêm cho mọi người hai bộ." Tống Sở cười nói.
"Thật sao?" Mọi người đều có chút không dám tin, không ngờ lại còn được phát nhiều bộ như thế.
Các bô lão thì lại càng trân quý không gì sánh bằng, vuốt ve quần áo được phát, sống nhiều năm như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên dựa vào sức lao động của chính mình để nhận được quần áo, loại trải nghiệm thế này khiến cho bọn họ có một sự kích động và kiêu ngạo nói không nên lời.
Ngày mai bọn họ sẽ mặc ra ngoài liền luôn, cũng để cho người trong thôn được nhìn thấy những người già lớn tuổi như họ đây không hề kém cạnh với tầng lớp trẻ tuổi.
Tống Sở bật cười: "Đương nhiên là thật rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là mọi người phải chăm chỉ làm việc, bằng không nếu bị sa thải rồi vậy chắc chắn là không có rồi."
"Làm chứ, chúng tôi chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc." Mọi người tung trào vui sướng hét lên.
Công việc có phúc lợi tốt như vậy, bọn họ chắc chắn phải cố gắng làm, nếu không để bị sa thải thì bọn họ phải tìm ai khóc lóc đây?
Vả lại, nếu như thật sự bị sa thải, sau khi về nhà nhất định sẽ bị người nhà mắng như chó mất, đến lúc đó lại còn mất mặt với cả người trong thôn.
Tống Sở cho mọi người giải tán, cho nên từng người từng người ôm theo quần áo ra khỏi nhà xưởng ép dầu.
Người trong thôn luôn luôn giám sát nhà xưởng ép dầu, thấy người làm việc thật sự ôm theo quần áo đi ra, ai nấy cũng đều nhìn tròng trọc, tiếp đến là đủ loại câu hỏi.
Có người muốn sờ quần áo của họ, chỉ có điều đều bị họ tránh ra.
"Nhà xưởng của mấy người sao lại tốt thế, lại còn phát quần áo mà công nhân trong thành thị mặc." Số quần áo này trong mắt người trong thôn, đó chính tốt ghê gớm.
Đám người Đường Khánh ngẩng đầu ưỡn ngực, cả gương mặt kiêu ngạo, "Nhà xưởng của chúng tôi đương nhiên tốt rồi."
"Mấy người các anh cũng chỉ là vận may tốt thôi, lúc trước ghi danh ngay vào nhà xưởng, nếu không đổi lại là những người giỏi giang khác ở trong thôn đi ghi danh thì cũng chẳng đến lượt các anh đâu." Có người đố kỵ với đám người Đường Khánh.
Đường Khánh liếc mắt, "Đó là do tụi tôi có mắt nhìn, biết được theo lão đại sẽ có tương lai, ai bắt mấy người khi đó mắt chột chứ. Cái này cũng là bản lĩnh của chúng tôi, mấy người hâm mộ không có được đâu."
"....." Nhìn thấy vẻ đắc ý của anh ta kia xác định rất gợi đòn, nhưng mọi người cũng không thể không thừa nhận, trước đây bọn họ đúng là mắt chột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận