Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 141. Chúng ta ly hôn 1

Cậu tư La nháy mắt ra hiệu với mấy người đàn ông vạm vỡ do mình dẫn đến.
Mấy người đó lập tức bước về phía trước, xắn tay áo lên, vẻ mặt hung hăng nhìn thôn dân bốn phía: "Sao nào, mấy người muốn lo chuyện bao đồng sao?"
Người dân trong thôn vốn đang vây quanh không khỏi rối rít lùi về sau mấy bước.
Mấy người Đường Khánh cũng lùi về sau mấy bước theo bọn họ, không phải do sợ hãi mà là vì lúc này bọn họ không có đất dụng võ.
Cậu tư La còn tưởng rằng mấy người mà mình mang đến đã hù dọa được thôn dân.
Lúc này, anh ta đắc ý nhìn về phía Tống Sở: "Sao đây, khi nào chúng tôi sẽ đến khu nuôi dưỡng làm việc?"
Trước đây người ta thường nói Tống Sở là cô gái làm bá chủ ở cái thôn Hạ Bá này, vô cùng cường bạo.
Nhưng anh ta nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy đây là một cô gái xinh đẹp, cô nhất định sẽ kinh sợ khi đối mặt với những người cao lớn vạm vỡ như thế này.
Trong lòng anh ta càng thêm khinh bỉ người dân của thôn Hạ Bá, ai lại để cô gái như thế này làm bá chủ thôn của mình chứ, mất mặt.
Chưa kể càng nhìn Tống Sở anh ta càng thấy cô thật đẹp, đẹp hơn vợ anh ta gấp nhiều lần, đúng là người trên trời người dưới đất, cũng không biết nhà họ Tống làm cách nào mà nuôi được đứa con gái xinh đẹp như vậy nữa.
Đôi mắt của cậu tư La trở nên háo sắc hơn, chờ đến lúc vào khu nuôi dưỡng thì anh ta sẽ có thể trêu đùa cô gái bá chủ của thôn này rồi. Anh ta rất thích trái ớt nhỏ này.
Tống Sở thấy buồn nôn bởi ánh mắt của cậu tư La, cô híp mắt với anh ta: "Mặt hàng như anh mà cũng xứng vào khu nuôi dưỡng sao? Đừng có nằm mơ."
Sắc mặt của cô đầy lạnh nhạt: "Tốt nhất mấy người nên lập tức cút khỏi thôn của chúng tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."
Cậu tư La như đang nghe chuyện cười: "Ha ha, vậy cô muốn không khách khí như thế nào đây?"
"Các anh em, các cậu cố gắng dạy cô gái nhỏ này cách đối nhân xử thế một chút." Anh ta nói với mấy tên cao to vạm vỡ.
Mấy tên cao to ấy cũng mang họ La, nhưng chỉ xem như là họ hàng xa với nhà họ La mà thôi. Bình thường bọn họ không chỉ gây rối ở trong thôn mà còn quấy rối cả trong thị trấn nữa.
Bình thường cậu tư La vẫn hay lẫn vào trong đám bọn họ để vui đùa một chút, như đứa em trai vậy.
Lần này cậu tư La chỉ muốn dọa sợ nhà họ Tống, sau khi đạt được mục đích vào khu nuôi dưỡng, anh ta sẽ trả tiền cho những ai đã giúp đỡ mình.
Mấy người đó cười cười tiến đến, từng người một đều híp mắt nhìn Tống Sở.
Có một người nọ dẫn đầu đám bọn họ đến gần Tống Sở, vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô: "Cô em gái ngang bướng thật nha, ông đây lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người bảo tôi cút đấy."
Nhưng mà đôi bàn tay sàm sỡ của hắn vừa mới đụng đến Tống Sở thì đã bị cô bắt lại, sau đó cô dứt khoát quăng hắn ra rồi đá một cước bay ra ngoài.
Người dân trong thôn thấy thế bèn vội vàng lùi về sau lần nữa, sợ bị dính đến mình.
"A!" Tên cao to vạm vỡ bị đá bay nặng nề tiếp đất, trong giây lát hắn ôm bụng hét thảm một tiếng.
Những người khác đều ngây người, tất nhiên bọn họ không ngờ rằng đại ca của mình lại bị một cước đá bay như thế.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, không từng người xông lên nữa mà là mấy người cùng xông đến chỗ Tống Sở. Bọn họ muốn chế ngự cô để mà dạy dỗ.
Các thôn dân biết Tống Sở lợi hại nên chỉ đứng bên cạnh mà không đi đến hỗ trợ. Đám người Đường Khánh càng thêm kích động, rất muốn hô vài tiếng giết chết đại ca của bọn chúng.
Tiếp đến mọi người thấy Tống Sở linh hoạt né được người đàn ông to cao muốn tóm lấy mình, cô nhanh chóng đá vào bọn họ một cách chuẩn xác.
Chưa đầy ba phút, mấy tên cao to vạm vỡ đã bị Tống Sở đá quỳ rạp trên mặt đất, ôm bụng, ngực hoặc là chân, la lên vì đau.
Cậu tư La cũng không ngoại lệ, ban đầu anh ta thấy những người khác bị đá nằm xuống đất nên đã nghĩ đến chuyện chạy đi, ai ngờ lại bị Tống Sở kéo áo trở về, đánh một cước từ phía sau khiến anh ta ngã gục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận