Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 142. Chúng ta ly hôn 2

"A a a, eo của tôi gãy rồi." Lúc này, anh ta cảm thấy thắt lưng như không còn là của mình nữa, đau đến độ không nhịn được mà phải hét toáng lên.
Bà La thấy con trai bảo bối kêu la thảm thiết vì bị Tống Sở đá ngã, nhất thời cảm thấy rất đau lòng.
"Tôi đánh chết cô con điếm này." Sau khi nói xong, bà ta lập tức xông qua muốn nắm lấy tóc của Tống Sở.
Danh tiếng của nhà họ La ở thôn Tiểu Bá còn tệ hơn cả nhà họ Tống, bà La là người phụ nữ khá lợi hại trong việc ăn vạ đánh nhau.
Đường Phụng thấy người phụ nữ này dám chửi bảo bối yêu dấu của mình, còn muốn nắm tóc cô nên bà lập tức nhào tới: "Tôi đánh chết bà đồ điếm không biết xấu hổ này."
Đường Phụng không chỉ mạnh mẽ ngoài miệng, lúc còn trẻ vì được gia đình cưng chiều nên bà cũng là một tay đánh nhau rất cừ.
Mặc dù sức lực của bà không lớn như Tống Sở nhưng vẫn mạnh hơn so với phụ nữ bình thường. Bà dứt khoát đụng ngã bà La, nắm lấy tóc đối phương để đánh đòn phủ đầu rồi thuận tiện tát vào miệng bà ta.
"Bà đúng là không biết xấu hổ, con gái mà bà dạy dỗ cũng không có liêm sỉ, không biết ngại à mà còn dám đến nhà họ Tống chúng tôi làm loạn, bà đây sẽ không nhượng bộ cho mấy người đâu."
Đường Phụng đã chiếm thế thượng phong, cộng thêm việc sức lực lớn hơn bà La, bà dứt khoát nắm tóc đối phương rồi tát cho mấy cái.
Đối với loại người không biết xấu hổ như thế này, bà muốn làm như vậy từ lâu rồi.
"A a a, đồ khốn nạn này..." Khuôn mặt của bà La bị đau, đây là lần đầu tiên bà ta bị đánh.
Tiếp đến, bà ta hô lớn với La Thu Cúc và hai người con dâu của mình: "Mấy người còn không mau đến giúp tôi."
Trông thấy Tống Sở và Đường Phụng vẫn còn sức chiến đấu, ba người bọn họ cảm thấy hơi sợ hãi nhưng cũng không dám lề mề, lập tức tiến đến giúp bà ta.
La Thu Cúc định kéo Đường Phụng ra, hai đứa em thì định kéo tay của bà.
Đường Phụng thấy đã vừa lòng, bà bị La Thu Cúc ôm dậy từ phía sau, hai đứa em của cô ta thì mỗi người ôm lấy một cánh tay của Đường Phụng.
Bà La cũng bò dậy, vẻ mặt phát cáu muốn đánh về phía Đường Phụng, định cho bà một bạt tai.
Tống Sở thấy chị dâu cả Tống vẫn ôm chặt lấy mẹ mình từ phía sau, đôi mắt lạnh lùng, người chị dâu cả này không cứu nổi rồi, cô cũng lười chỉnh đốn.
Ở nhà các cô, tuy rằng mẹ cô hay lải nhải và hơi hung dữ nhưng vẫn không hề bạc đãi chuyện ăn chuyện mặc đối với con dâu của mình.
Có vài nhà trong thôn ngày nào cũng ngược đãi con dâu, không cho ăn no mặc ấm.
Điều kiện sống nhà các cô không tính là quá tệ, nhưng tất nhiên chị dâu không vì vậy mà cảm thấy gia đình của cô tốt. Chỉ bằng hành động ôm lấy Đường Phụng để cho mẹ ruột cô ta đánh vào lúc này cũng đủ chứng minh cô ta là một con người lòng lang dạ sói.
Nếu đổi thành cô con dâu khác thì sẽ kéo ra khuyên nhủ, chứ sẽ không kéo kiểu vậy.
Cô tiến lên mấy bước, kéo cánh tay đang giơ lên muốn đánh Đường Phụng của bà La.
Cô dùng một tay hất người ngã xuống mặt đất: "Muốn động vào mẹ tôi thì cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không."
Bà La bị Tống Sở hất ngã xuống đất, hoàn toàn không phản kháng được, vậy nên bà ta đứng lên hét lớn: "Người đâu, Tống Sở muốn giết người."
La Thu Cúc và hai người con dâu thấy thế, bèn buông Đường Phụng ra để đi bắt lấy Tống Sở.
Đúng lúc này, anh cả Tống vội vàng trở về đã chứng kiến cảnh tượng ấy. Đầu tiên là anh thấy tức giận, xông lên phía trước để đẩy ba người đó ra.
Sau đó, hai mắt anh bốc hỏa nhìn về phía La Thu Cúc. Anh giơ tay lên muốn cho cô ta một bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay.
La Thu Cúc càng thêm hoảng sợ, nhìn thấy người đàn ông nhà mình không ra tay nên lại hung hăng lên.
Cô ta đẩy anh cả Tống: "Anh còn muốn đánh tôi sao? Anh đánh đi!"
Cô ta biết người đàn ông này không nỡ đánh mình, còn không phải là đắn đo vì cô ta sao.
Mặc dù anh cả Tống không xuống tay nhưng lại cắn răng nói: "Cô đi đi, chúng ta ly hôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận