Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 144. Tiễn về tiễn về 2

Mấy người bọn họ cũng từng nghe nói bọn này thật sự là du côn lưu manh, nghe nói suýt chút nữa giết người luôn rồi. Thế mà cô ta lại dẫn đến nhà chồng để gây rối.
Nếu Đường Phụng thật sự ngược đãi người con dâu La Thu Cúc này, cô ta chịu không nổi nên dẫn người nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa, vậy thì mọi người sẽ hiểu cho.
Nhưng dù cho Đường Phụng hơi hung dữ nhưng đối xử với hai người con dâu trong nhà không tệ bạc, ai ai cũng biết điều này.
Có rất nhiều mà bắt con dâu làm việc mỗi ngày, không cho ăn no, La Thu Cúc thật sự không biết đủ là gì cả.
Bởi vì công việc ở khu nuôi dưỡng nên cô ta bảo người nhà mẹ đẻ đến nhà chồng để làm ầm ĩ cả lên, điều này khiến những người thôn dân chất phác không chấp nhận nổi.
Hơn nữa, khu nuôi dưỡng được mở vì thôn bọn họ. Nhà họ La dựa vào đâu mà không biết xấu hổ đến thế? Bọn họ không cho phép/
Tất nhiên, những gì mà anh tư Tống đi lan truyền vào ngày hôm qua đã đi sâu vào lòng người.
Các trưởng bối nhà họ Tống thấy anh cả Tống bị đánh như vậy, ai nấy đều có sắc mặt rất khó coi.
Cưới người vợ như thế này về để làm gì, nhất định đây là một người phụ nữ đanh đá.
Một vị trưởng bối nhà họ Tống đã hơn tám mươi tuổi, có địa vị khá cao trong thôn không nhịn được nữa, tức giận nói: "Loại vợ này nhà họ Tống chúng ta không nhận, tiễn đi tiễn đi."
Các trưởng bối khác rối rít mở miệng.
"Đúng vậy, tiễn đi, thông chúng ta không chấp chứa loại phụ nữ đanh đá thế này."
"Có vợ nhà ai mà đánh chồng như vậy không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy, mau mau cút về, đỡ phải phá hỏng bầu không khí của thôn chúng tôi."
"Ly hôn đi, Kiến Quân của chúng ta vừa tốt tính vừa chịu khó như vậy, sau này tùy tiện tìm một người vợ cũng tốt hơn người phụ nữ chanh chua này."
Những lời nói này khiến trái tim La Thu Cúc đau nhói, cô ta buông anh cả Tống ra, tiến lên đẩy người phụ nữ đang nói chuyện: "Đây là chuyện gia đình chúng tôi, đừng chen miệng vào."
Người phụ nữ kia cũng không ngồi yên, trực tiếp đánh nhau với La Thu Cúc: "Bà đây là người của thôn Hạ Bá, tôi nói này, người phụ nữ đanh đá như cô mau cút khỏi thôn chúng tôi đi."
Tống Sở giữ người bà La đang trừng mắt nhìn cô con dâu lại: "Còn không qua đây giúp."
Lúc này hai người mới phản ứng lại, cùng nhau tiến đến kéo Tống Sở.
Chị dâu hai Tống đã xông đến giúp đỡ lúc Đường Phụng bị chị dâu cả Tống giữ lấy, nhưng cô ấy lại bị chị dâu cả Tống đẩy ngã xuống đất. Lúc đứng lên, Tống Sở đã giữ được bà La rồi.
Vậy nên cô ấy chạy vào sân, lấy cái chổi lớn ra.
Thấy hai người kia muốn đến kéo Tống Sở, cô ấy hít một hơi thật sâu, giơ chổi lên đánh.
Chị dâu ba Tống cũng nhặt viên đá nhỏ dưới đất lên, đánh hai người kia cùng cô ấy: "Mấy người xấu xa này, không được phép bắt nạt em chồng của tôi."
Hai người kia bị cái chổi đánh vào mặt nên hét lên rồi chạy ra. Bà La thì mở miệng lớn tiếng mắng.
Ông La và cậu ba La thấy sức chiến đấu của nhà họ Tống mạnh như vậy nên lùi sang một bên mà không vội vàng đến giúp đỡ.
Lúc này Đường Dân cũng chạy đến, mặt đen lại khi chứng kiến tình huống này: "Tất cả dừng tay cho tôi."
Lúc này mọi người mới rối rít dừng tay lại, La Thu Cúc ngồi dưới đất òa khóc thật lớn, nói mọi người bắt nạt một người vợ ở ngoài thôn như cô ta.
Anh cả Tống nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, chẳng những không cảm thấy không nỡ mà trái lại, lần đầu tiên anh nảy sinh cảm giác khó chịu, tại sao anh lại thấy không muốn tha thứ cho cô ta đến thế?
"Cậu, cháu muốn ly hôn." Anh tiến lên một bước, nói với Đường Dân.
"Tôi không ly hôn, Tống Kiến Quân anh đừng mong bản thân được sống hạnh phúc, tôi tuyệt đối không đồng ý." La Thu Cúc khóc lớn.
Tống Sở thấy thái độ của anh cả rất kiên quyết, La Thu Cúc còn muốn khóc lóc om sòm nữa: "Không cần ly hôn."
Mọi người khó hiểu nhìn cô, bá chủ của thôn còn cần một người chị dâu như vậy sao?
Tống Sở nói: "Giấy hôn thú cũng chẳng có, ly hôn cái gì, trực tiếp tiễn về nhà mẹ đẻ là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận