Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 156. Anh ấy biết đây đó nhiều 2

Anh ấy thực sự biết đây đó nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe một nữ đồng chí tự khen mình ưu tú.
Cố Việt nhìn dáng vẻ hoài nghi cuộc sống của anh họ mình, khẽ cười một tiếng: "Tính tình của cô ấy chính là như vậy, không khiêm tốn vả lại còn rất hay nói dối."
Trước đây những cô gái chủ động tiếp cận anh đều thích vòng tới vòng lui, hoặc là che giấu tính cách thật sự, anh cũng không đủ kiên nhẫn để làm quen.
Tống Sở trừng mắt với anh: "Tôi như vậy không gọi là nói dối, phải nói là đoàn kết tất cả những ai có thể đoàn kết với nhau, có biết nói chuyện không vậy?"
Cố Việt chắp tay với cô: "Được, tôi nói sai, đây là bản lĩnh của cô."
Cái miệng của cô gái này, biến đen thành trắng, nói vậy mà khiến người ta tin được sao, thật sự không mấy ai làm được vậy cả.
Lúc này, bên khóe miệng Tống Sở cong lên: "Đương nhiên."
Tiếp đến, cô nhìn anh đầy ẩn ý: "Anh còn biết hút thuốc sao?"
Cố Việt sợ run lên: "Trước đây có biết."
Tống Sở lướt qua anh, nhìn Hoắc Khải rồi hỏi: "Dáng vẻ trước đây của anh ấy có giống bây giờ không?"
Hoắc Khải phát hiện hai người Tống Sở và em họ mình rất thoải mái khi ở chung với nhau, anh ấy cũng không nói dối gì, cười nói: "Không phải, trước đây cậu ấy rất khác."
"Hút thuốc uống rượu đánh nhau, cái gì cũng làm rồi."
"Còn đặc biệt kiêu ngạo khó gần, trước khi học trung học, cậu ấy là bá vương ở khu phức hợp đấy. Sau này bị ông dượng ném vào bộ đội huấn luyện một năm, lên cao trung thì bắt đầu thu liễm không ít, nhưng vẫn rất cao ngạo."
"Nhưng dù cậu ấy có quậy thế nào đi nữa cũng rất thông minh, thi cử luôn đứng thứ nhất vậy nên gia đình cứ để mặc cậu ấy. Cậu ấy chính là con nhà người ta đấy."
Hoắc Khải hồi tưởng lại quá khứ, bổ sung một câu: "Cậu ấy của trước kia và bây giờ là hai người khác nhau."
Bây giờ em họ đã thu lại hết thảy những cái gai của mình, trở nên trầm ổn và hòa nhã hơn nhiều, càng thêm thu hút hơn.
Nhưng cũng có thể thông cảm được, dù sao gia đình cũng gặp chuyện lớn như vậy, con người cũng sẽ dễ thay đổi theo, anh ấy cảm thấy em họ như bây giờ tốt hơn nhiều.
Tống Sở lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, dùng tay nhéo Cố Việt một cái: "Chậc chậc, không nhìn ra học thần Cố lúc trẻ sẽ như vậy."
Cô thật sự có chút không tưởng tượng nổi dáng vẻ của thiếu niên trong miệng của Hoắc Khải, bây giờ anh là kiểu người quá thấu tình đạt lý.
Nhưng từ một cậu thiếu niên kiêu căng khó thuần cao ngạo và có gia thế biến thành một người ít nói nhưng lại hòa nhã dịu dàng, tất nhiên anh đã phải trải qua rất nhiều thứ.
Cố Việt cũng không ngại khi nhắc đến con người cũ của mình, khóe môi anh cong lên: "Ai mà không trải qua thời niên thiếu chứ."
Tống Sở phụ họa thêm: "Học thần Cố nói rất đúng."
Học thần Cố của bây giờ rất tốt, nếu đổi thành kiểu tính cách tùy ý ngạo mạn như trước thì chắc chắn cô sẽ không sai khiến anh được.
Sao Cố Việt không nhìn ra được ý tứ của cô, anh tức giận nói: "Cũng không khác cô là bao."
Tống Sở dẫn Hoắc Khải đi xem chuồng heo trước, dù sao cũng phải làm bộ chút.
Ngày nào anh cả Tống cũng dọn chuồng heo cả nên khá sạch sẽ, mùi cũng không quá nồng.
Vả lại gần đây do có bã dầu của xưởng ép dầu, lượng thức ăn tăng lên rất nhiều, nhìn qua thấy con nào con nấy cũng trắng trắng mập mập, rất tốt.
Trước đó Hoắc Khải cho rằng các thôn dân nói quá, lúc nhìn thấy heo mới thấy bọn họ không thổi phồng lên: "Heo các cô nuôi không tệ, sau này mỗi tháng gửi tới cho bộ vũ trang hai con."
Tống Sở cười nói: "Chúng tôi dùng phương pháp chăn nuôi khoa học, đương nhiên phải nuôi tốt rồi, không lừa anh mà."
Hoắc Khải cũng dần quen với tính cách ngay thẳng của cô, anh ấy thích tính cách như vậy: "Nhưng số lượng nuôi quá ít, các cô nên nuôi nhiều hơn chú nữa."
"Ừ, xây xong khu nuôi dưỡng thì chúng tôi sẽ nuôi thêm heo." Tống Sở đã lên kế hoạch này từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận