Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 157. Ông ấy không muốn bỏ lỡ 1

Xem heo xong rồi ba người bèn vòng qua chuồng bò.
Bên này khá hoang vắng, cũng không có gia đình nào ở, cho nên cũng không gặp những thôn dân khác.
Chuồng bò bên này vừa mới ăn thức ăn do Triệu Địa làm xong, gần đây có Tống Sở bảo anh hai Tống thường xuyên đưa thịt tới, Cố Việt đi chợ đêm mua lương thực, mấy người già được ăn ngon nên sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Thấy ba người cùng tiến đến, mấy người họ đều ngẩn người, rất ngạc nhiên.
Đặc biệt là ông Cố, sau khi nhìn thấy Hoắc Khải thì kinh ngạc hỏi anh ấy: "Sao cháu lại tới đây?"
Hoắc Khải đi tới, trên mặt anh ấy mang theo nụ cười tôn kính, "Ông dượng, cháu được điều tới Bộ võ trang ở thị trấn, hôm nay trong lúc vô ý đã gặp được Tiểu Việt, cháu bảo em ấy dẫn cháu tới đây thăm ông một lát."
Từ trước tới nay ông Cố đều rất thích gặp mặt con cháu, trong mắt vừa vui mừng vừa lo lắng, "Các cháu lỗ mãng quá, nếu như bị người ta nhìn thấy thì không tốt cho cháu đâu."
Bây giờ bọn họ là phần tử xấu, công việc của Hoắc Khải lại rất sáng láng, nếu như ai nhìn thấy rồi truyền tin đi nói anh ấy tới đây tiếp xúc với ông thì rất không ổn.
Hoắc Khải cười nói: "Chuyện này ông dượng không cần lo lắng đâu, Tống Sở đã hỗ trợ giải quyết hết rồi."
Sau đó đã nhờ Tống Sở nói với thôn dân chuyện dẫn anh ấy qua đây xem heo và trâu bò một lần rồi.
Lúc này ông Cố mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt mang theo vài phần từ ái nhìn về phía Tống Sở, "Đồng chí Tiểu Tống, cảm ơn cháu."
Tống Sở cười cười: "Ông không cần khách khí, Cố Việt là là cố vấn kỹ thuật của chúng cháu, cũng chính là người của thôn chúng cháu, giúp chút chuyện nhỏ này không vấn đề gì."
Mấy ông cụ khác nghe cô nói như vậy, đánh giá cô và Cố Việt, mỗi người đều mang theo ánh mắt nghiền ngẫm.
Cố Việt cũng ở chỗ này, đi tới bên cạnh ông Cố, giơ tay cầm lấy tay ông ấy, "Ông nội, Tống Sở biết quan hệ của chúng ta."
Ông Cố gật đầu: "Ừ."
Ba người nói ra suy nghĩ của mình, ông Cố liền dẫn Hoắc Khải và Cố Việt vào nơi bọn họ nghỉ ngơi.
Tống Sở và mấy ông cụ khác ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Triệu Địa cười nói: "Tiểu đồng chí, gần đây cảm ơn cháu vì đã bảo anh hai mang thịt tới đây."
Tống Sở không để ý nhún nhún vai, "Anh ấy muốn học bản lĩnh của chú, trả chút tiền học phí cũng là chuyện nên làm."
Ánh mắt cô rơi xuống chỗ dược liệu đang được phơi nắng cách đó không xa.
Ông Lộ có ấn tượng tốt với Tống Sở, cười hỏi: "Cháu nhìn ra được đó là loại dược liệu gì sao?"
Tống Sở đứng lên, cầm lên nhìn thử rồi lại ngửi ngửi, phân biệt nói: "Đây là sài hồ, đây là địa hoàng, đây là. . ."
Cô là tiến sĩ về phương diện chế thuốc sinh vật, vô cùng hiểu rõ dược liệu và dược lý, chỉ là chưa học qua chuyên môn chữa bệnh.
Vốn dĩ ông Lộ chỉ là tùy ý hỏi thôi, thấy cô cầm được loại dược liệu chính xác còn nói ra tên thì lấy làm kinh hãi, "Cháu học y à?"
Tống Sở lắc đầu: "Cháu khá thích thú với công việc điều chế thuốc này, lén xem qua một ít sách, cho nên đã dồn hết tâm trí đi tìm hiểu về hình dạng và công hiệu dược lý của rất nhiều loại dược liệu."
"Giống như Bản thảo cương mục, cháu đã đọc rất nhiều lần rồi, trên cơ bản đều đã ghi nhớ hết." Làm một thiên tài, trí nhớ và năng lực thông hiểu đạo lý mạnh là điều phải có.
Lần này không chỉ có ông Lộ lại kinh ngạc thêm lần nữa, những ông cụ khác cũng lộ ra gương mặt hoảng hốt.
"Cháu có thể thuộc gần hết Bản Thảo cương mục sao?" Ông Lộ nhịn không được hỏi.
Tống Sở gật đầu, "Vâng, nếu như chú không tin thì có thể thử hỏi cháu xem."
Ông Lộ quả thực không thể nào tin được, bản thảo cương mục là một cuốn sách dày như vậy, trước đây sinh viên chuyên ngành trung y của ông cũng không có ai có thể học thuộc được.
Tuy rằng ông cũng không học thuộc được toàn bộ, nhưng nhớ kỹ không ít, vì vậy hỏi Tống Sở mười mấy vấn đề liên quan tới chuyên môn.
Tống Sở nói ra toàn bộ mà không ngừng lại chút nào.
Tất cả các ông cụ ở đây đều không biết hình dung sự ngạc nhiên của mình thế nào, trí nhớ của cô gái này cũng tốt quá, hơn nữa dường như còn có thể dung nhập sự hiểu biết trực tiếp vào những kiến thức nền tảng đã học thuộc, năng lực lĩnh ngộ cũng không phải là tốt bình thường đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận