Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 172. Cha nhất định làm xong chuyện này 2

Tống Sở ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Ít nhất có thể bảo đảm hơn một nửa số giống.”
“Cái này phải trồng thế nào?” Lần đầu tiên Hồ đại ca nghe nói.
Tống Sở cười: “Đây là một cách tôi nghe người ta nói, tạm thời không thể nói với ông rồi.”
Hồ đại ca vỗ đầu một cái: “Ha ha, cô cứ xem như tôi chưa hỏi.”
Nếu mùa đông thật sự có thể trồng ra nhiều rau cải như vậy, nhất định có phương pháp bí mật gì, đương nhiên người ta sẽ không nói cho ông ta biết.
“Chúng tôi đã làm buôn bán loại hàng này, mặc dù giá rau hiện giờ bình thường, nhưng chỉ cần nhiều loại, giá cả cũng có thể nâng lên.”
“Nếu mùa đông các người thật sự trồng ra nhiều rau như vậy, nhất định có thể tăng giá gấp mấy lần.”
Tống Sở cũng nghĩ như vậy: “Được, vậy rau chúng tôi trồng ra, sau này sẽ bảo anh tư tôi đưa qua cho các ông bên này bán.”
“Không thành vấn đề, khi nào các người có thể bắt đầu đưa?” Hồ đại ca hỏi.
Tống Sở trả lời: “Một tháng sau đi.”
Hồ đại ca gật đầu: “Được, vậy tôi bên này đợi rau của các người.”
Trong thành phố khó ăn thịt, nếu ăn rau thì cũng chỉ tương đối một loại, đến buổi trưa căn bản không mua được rau nữa, nếu nhiều loại, lượng tiêu thụ cũng sẽ rất tốt.
Tống Sở nhấn mạnh: “Nhưng có một điểm tôi phải nhấn mạnh, các ông không thể nói ra chuyện hợp tác giữa chúng ta ra ngoài.”
Hồ đại ca cười rồi cam đoan: “Yên tâm, chúng tôi hiểu quy tắc này, nhất định sẽ không nói ra.”
Bàn xong chuyện này, Tống Sở dẫn anh tư Tống rời khỏi.
Trên đường hai người trở về, anh tư Tống hỏi: “Em gái, chúng ta thật sự có thể trồng ra nhiều rau cải như vậy vào mùa đông sao?”
Tống Sở lườm anh ta một cái: “Nhảm nhí, trồng không được em sẽ khoe khoang khoác lác sao?”
“Hì hì, đương nhiên là anh tin em có thể, chỉ là có chút thắc mắc.” Anh tư Tống gãi đầu.
Tống Sở nhìn anh ta khinh bỉ: “Nói ra thì anh cũng không hiểu, anh lại không phải người quản lý trồng trọt.”
“…” Anh tư Tống bị chí mạng rồi.
Sau khi hai người trở về nhà, thấy anh cả Tống và Tống Hữu Phúc đang làm hộp gỗ, trong sân đã đặt mười mấy cái rồi.
“Sở Sở về rồi.” Anh cả Tống ngẩng đầu.
Tống Hữu Phúc vẫy tay với Tống Sở: “Út bảo, con xem loại hộp gỗ này được không?”
Tống Sở nhìn một chút: “Tốt, tay nghề thợ mộc của cha thật không tệ, làm rất giống như vậy.”
Đối với những người khác nhau, áp dụng các khác nhau để sửa đổi, giống như người sĩ diện như cha cô, phải dùng lời khen, ông mới làm việc chủ động tích cực.
Quả nhiên Tống Hữu Phúc nghe cô nói như vậy, làm thế nào cũng không thể thu lại nụ cười trên mặt: “Cha chỉ làm tùy ý, tốt thì được.”
Tống Sở cười nói: “Cha, cha và anh cả con chăm sóc tốt những cây rau này, hôm nay con đã bàn xong với người ta, đợi rau vừa ra là đem đi bán, giá cả cũng không tệ.”
“Đến lúc đó tiền bán rau cải, để lại bảy phần dùng lo liệu việc nhà, cha lấy hai phần, anh cả con một phần, coi như phí lao động.”
Chỉ là khen lâu dài cũng không có tác dụng, phải dùng chút biện pháp khuyến khích.
Tống Hữu Phúc ngơ ngác: “Sao con bàn xong với người ta rồi? Chúng ta thật sự có thể trồng ra sao? Thật sự có tiền xài?”
Tội nghiệp, tiền trong nhà này đều là vợ thu lấy, ông chính là một tướng không binh, nếu có thể có chút tiền riêng, ông vẫn là rất xúc động.
Chí ít khi ra ngoài có thể mua vài cục kẹo, tiền lì xì gì đó cho các cháu, cũng có chút thể diện.
Tống Sở đáp: “Con nói có thể trồng thì chắc chắn có thể trồng, cha cứ yên tâm đi, làm tốt với anh cả con, sau này mỗi tháng đợi lấy tiền đi, cha là trụ cột của nhà ông Tống chúng ta mà.”
Trong mắt Tống Hữu Phúc tràn đầy yêu thương nhìn Tống Sở, lần đầu tiên được người nhà tín nhiệm như vậy, ông gật đầu xúc động: “Con nói đúng, cha là trụ cột của nhà ta, cha nhất định làm xong việc này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận