Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 199. Chưa chắc là của anh ta 1

Rèn sắt khi còn nóng, Tống Bình và Lý Đông tiến tới ly hôn.
Khoảnh khắc nhận được tờ giấy ly hôn kia, trong lòng Tống Bình ngổn ngang muôn vàn cảm xúc, cuối cùng là cảm giác như được giải thoát.
Đi ra cửa lớn, cô ấy không nhìn Lý Đông mà bày tỏ sự cảm ơn đến hai người vị cảnh sát.
Sau đó, cô ấy nói với Tống Sở: "Sở Sở, chúng ta về nhà đi."
Về nhà của mình, không còn chuỗi ngày cảm thấy áp bức nữa.
Tống Sở kéo cô ấy, cười nói: "Ừ, chúng ta về nhà."
Cô cũng cảm ơn hai vị cảnh sát rồi mấy người lên xe kéo cùng nhau.
Lý Đồng nhìn Tống Bình, không nhịn được mà gọi một tiếng: "Vợ à, Bình Bình."
Lúc này anh ta cảm thấy rất đau khổ, cũng có chút hối hận vì để mất đi người phụ nữ mình yêu nhất chỉ vì chuyện con cái.
Nhưng anh ta luôn thấy mình bị người khác coi thường vì không có con, cảm giác này hệt như bị người ta đâm vào xương sống một cái, cực kỳ khó chịu.
Sao cô ấy không thể cảm thông cho anh ta một chút chứ? Cô ấy không sinh con được thì anh ta biết làm sao giờ?
Bây giờ cô ấy lại tuyệt tình như thế này, rời xa anh ta không chút do dự, còn kiện cáo anh ta bạo lực gia đình.
Trong nỗi hối hận của anh ta xen lẫn chút căm phẫn, nhưng vẫn muốn nói thêm vài lời.
Tuy nhiên Tống Bình lại không muốn để ý đến chồng cũ nữa, khi nghe thấy bốn chữ mà anh ta gọi, cô ấy chỉ cảm thấy thật mỉa mai, quay đầu nhìn về phía trước như không nghe thấy gì.
Tống Sở bảo xe kéo rời khỏi nơi này khiến Lý Đông như nghẹt thở tại chỗ.
Anh ta không thể trở về, vì tội bạo lực gia đình nên bị tạm giam một khoảng thời gian mới được thả ra ngoài.
Trở về thôn, Tống Sở đưa bác gái hai và chị họ về nhà, bác trai hai của cô còn cảm tạ một phen.
Tống Bình ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi đến xưởng ép dầu tìm Tống Sở.
"Sở Sở, em xem khi nào thì chị có thể bắt đầu làm việc vậy?" Tuy ở nhà, em trai và em gái không ghét bỏ gì cô ấy, nhưng cũng không thể hiện sự vui vẻ ra bên ngoài khiến cô ấy cảm thấy ăn không ở không như thế này không được ổn cho lắm.
Hơn nữa cô ấy có thói quen làm việc kiếm sống, cứ ở nhà mãi cũng rất khó chịu.
Tống Sở nhìn thấu tâm tư của cô ấy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em dẫn chị đi kiểm tra sức khỏe, nếu ổn thì ngày mai chị có thể đến làm được rồi."
"Sức khỏe của chị vẫn ổn, chỉ có trật khớp tay thôi, không cần phải đi bệnh viện trong huyện." Tống Bình cười lắc đầu.
Tống Sở đứng dậy kéo cô ấy: "Không đến bệnh viện huyện, đi mời một thầy thuốc trung y lợi hại để bắt mạch một chút, đang ở thôn chúng ta đâ."
Nghe cô nói là đang ở trong thôn, Tống Bình không phản đối nữa: "Được rồi."
Lúc này là thời gian bắt đầu làm việc, Tống Sở trực tiếp dẫn Tống Bình đến chuồng heo.
Bây giờ, mấy cụ ông phụ trách chuồng bò đang cắt cỏ để nấu thức ăn cho heo, ngày nào cũng sẽ ở đây để cắt cỏ.
Tống Sở và Cố Việt thường mượn cớ muốn chuẩn bị nuôi heo theo phương pháp khoa học, đến chuồng heo xem mọi người để học tập.
Nhưng bây giờ chuồng heo chỉ có các cụ già và anh cả Tống, anh sẽ không nói loạn ra bên ngoài.
"Sở Sở đến đây." Bây giờ mấy ông cụ không gọi Tống Sở là tiểu đồng chí nữa, khá là thân thiết.
Tống Sở chào hỏi từng người, sau đó giới thiệu Tống Bình.
Cô nói với thầy thuốc: "Chú à, phiền chú bắt mạch khám sức khỏe cho chị họ cháu một chút nhé."
Ông Lộ gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Cô qua đầy ngồi đi, đưa tay ra để tôi bắt mạch một chút." Ông ấy vẫy tay với Tống Bình.
Tống Bình không ngờ lá gan của Tống Sở lớn như vậy, lại dám lén lút tạo quan hệ với mấy người xấu làm ở chuồng bò như thế này.
Nhưng bản thân cô ấy không có định kiến gì với mấy người xấu này, mặc dù trong lòng cô ấy lo sợ em gái mình sẽ bị người ta phát hiện chuyện đang làm, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Cô ấy vô cùng kính cẩn nhìn ông Lộ: "Được, cảm ơn chú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận