Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 203. Cô nghĩ nhiều rồi 1

Ngày thứ hai bốn người Tống Sở thu dọn xong, mang theo quần áo sạch cùng đi với nhau.
Cũng may huyện của các cô là một huyện xa xôi phía dưới tỉnh lỵ, có xe đi thẳng đến, không cần phải đổi xe đổi chuyến, nhưng cũng phải ngồi hơn sáu tiếng đồng hồ.
Không chỉ đi đường tương đối lắc lư, mà tính năng của xe khách cũng khá kém, ì ạch.
Sau khi xuống xe, Tống Sở chỉ cảm thấy trên người nồng nặc mùi, chị họ cô còn bị say xe.
"Chúng ta tìm một nhà khách ở trước đã, tắm xong rồi lại đi ăn cơm tối." Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay nói.
May mà ra cửa sớm, nếu không khi tắm xong đến chỗ mấy tiệm cơm quốc doanh thì đều đóng cửa cả rồi.
Cố Việt cũng nghĩ như vậy, "Được đấy."
"Anh quen thuộc với tỉnh lỵ đúng không? Có biết nhà khách nào khá tốt hay không?" Tống Sở hỏi anh.
Cố Việt cười hỏi: "Muốn ở chỗ tốt à?"
Tống Sở dĩ nhiên nói: "Đúng vậy, cực nhọc đến một chuyến, cũng không thể bạc đãi bản thân được, anh cứ dẫn mọi người đến ở chỗ tốt nhất, lần này tiền xài xong về báo cáo là được."
Trải qua nhiều tháng chuyên tâm nuôi theo phương pháp, gà con đều đã trưởng thành hết rồi, tỷ lệ chết dường như bằng không.
Cái này không thể bỏ qua việc vệ sinh sạch sẽ, thường xuyên cho ăn thuốc phòng dịch, khống chế nhiệt độ.
Tống Sở còn vây quanh một khu rừng phía sau núi mà người dân chưa dùng, để mỗi ngày anh cả cô mang gà ra ngoài đi bộ, cộng thêm cho ăn ngon, nên gà rất mau lớn.
Trừ hai trăm con được ấp bên ngoài trước đó, thì sau đó một ngàn trứng còn lại liên tục dùng máy ấp trứng, kích thước càng ngày càng lớn.
Công xã bên kia phái người đến thăm, phát hiện không chỉ gà nhiều, tất cả đều được cho ăn, cũng lớn, nên rất mừng.
Tống Sở nhân cơ hội đó xin sáp nhập xưởng ép dầu vào trại chăn nuôi, văn kiện mới được phê duyệt mấy ngày trước.
Cô bán một lô dầu cho xưởng sắt thép trước, bán được mấy trăm đồng, dùng để làm phí đi công tác lần này.
Gia đình Tống Sở ở hiện đại rất giàu có, thời hậu tận thế lại là ông chủ về dược phẩm sinh học và cơ sở hạ tầng, được hưởng đãi ngộ cũng khá cao.
Vì vậy cô có thể chịu khổ chịu vất vả, nhưng cho tới bây giờ sẽ không muốn ngược đãi bản thân, ở tốt ăn ngon là điều cơ bản.
"Được, tôi đưa mọi người đi."
Trước kia Cố Việt ra đời trong giàu sang, nếu không phải vì trong nhà xảy ra chuyện, điều kiện sinh hoạt của anh cũng thuộc hạng nhất, nên có thể chọn chỗ ở tốt, anh cũng đồng ý.
Anh tư Tống cũng là người thích hưởng thụ, cũng không phản đối.
Bình thường Tống Bình nhịn ăn nhịn xài, hơn nữa cô ấy có hơi bận tâm đến Tống Sở, "Sở Sở, tiêu xài nhiều quá khi về có thể bị nói không?"
Tống Sở không thèm để ý cười nói: "Ai nói? Em chính là người quản lý việc này, cực khổ thời gian dài như vậy, vẫn không thể để cho em ở tốt ăn ngon được ư?"
Sau đó cô lại ngang ngược nói: "Nếu ai dám khua môi múa mép, trực tiếp cắt đứt chân."
Tống Bình: ". . ." Được rồi, do cô ấy suy nghĩ nhiều rồi.
Cố Việt mang các cô ngồi xe buýt đi nhà khách lớn nhất tỉnh lỵ, cũng là cái dạng tương đối có cấp bậc.
Vốn đây không phải dạng địa phương người bình thường có thể ở, nhưng sau khi Cố Việt đi vào tìm người chào hỏi, thì họ vào ở thành công.
Lấy hai phòng đôi.
Lúc lên lầu, Tống Sở vỗ Cố Việt một cái, "Cố học thần à, không nhìn ra được là anh lại có mạng lưới giao thiệp rộng rãi ở tỉnh lỵ này đấy."
Cố Việt khẽ cười nói: "Trước kia mỗi lần tôi đến tỉnh lỵ này cũng sẽ ở đây, nên cũng quen biết người ta."
"Trước kia anh còn thường xuyên đến đây à?" Tống Sở có hơi kinh ngạc, nơi này cách thủ đô cũng không gần.
Cố Việt cũng không giấu giếm, "Tôi có một người thầy là chuyên gia cơ giới ở phương diện vật lý, đã từng đến đây để hợp tác với bên hãng cơ giới làm một công trình, chúng tôi cũng cấp về kỹ thuật, nên có đến mấy lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận