Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 208. Có phải cảm thấy tôi quá xuất sắc không? 2

Tổng Sở lắc đầu trả lời: “Không đi, tôi sẽ dẫn bọn họ đi mua một ít đồ.”
Người ta đi thăm hỏi người lớn, các cô như mù đi xem náo nhiệt làm gì, cô vẫn là rất biết điều.
Cố Việt cũng không cố ép: “Được thôi.”
“Cố học thần, anh có phiếu ở đâu vậy? Tôi muốn mua quần áo giày dép.” Trên người Tống Sở cũng có mang theo một chút tới nhưng cứ có cảm giác không đủ.
Cố Việt gật đầu không chút do dự nói: “Có, trở về nhà khách tôi đưa cho cô.”
Không biết tại sao, lúc anh đi ra ngoài, việc mang theo tất cả phiếu cất vào trong túi xách mang tới như quỷ thần xui khiến vậy, lúc này lại đúng lúc cần dùng tới.
Ngày hôm sau, Cố Việt đi thăm hỏi người lớn, Tống Sở thì đưa anh tư Tống và Tống Bình đến cửa hàng bách hóa để mua quần áo.
Anh tư Tống cười hì hì đi chọn quần áo, Tống Bình thì lại sửng sốt.
“Sao em lại mua quần áo cho chị, chị không cần.” Em gái có thể thu xếp một công việc cho cô ấy, làm cho cô ấy tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống, cô ấy đã rất biết ơn nên cô ấy cũng không thể để cho em gái tốn kém nữa.
Nhưng mà Tống Sở lại kéo cô ấy đi thử quần áo: "Chị là thư ký của em, sau này đi ra ngoài là đại diện cho mặt mũi của em. Nhất định không thể mặc xấu được."
"Ở khu nuôi dưỡng này, mỗi một công nhân đều có hai bộ quần áo. Chị là thư ký của em, còn anh Tư phụ trách chạy nghiệp vụ, mặc quần áo lao động cũng không thích hợp cho nên nhất định phải mua hai bộ phù hợp hơn. Chị yên tâm đi, không phải bản thân em tự bỏ tiền ra mà là báo cáo chi phí."
Cô nói thêm: “Bản thân em cũng phải đi chọn hai bộ đấy."
Nghe cô nói như vậy, Tống Bình không nhịn được mà hỏi: "Chuyện này cũng báo sao?"
“Chuyện này cũng là vì lo nghĩ cho bộ mặt của khu nuôi dưỡng, sao không báo chứ?” Tống Sở tự nhiên hào phóng nói.
“Đừng lo lắng, ở khu nuôi dưỡng em là người lớn nhất, em định đoạt.” Nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không làm chủ được, thì cô còn có thể mở khu nuôi dưỡng gì nữa.
Lúc đi ra ngoài thảo luận vẫn là phải nên ăn mặc đẹp, cho dù là ở thời đại nào cũng đều có đạo lý này, nếu không sẽ dễ bị người khác khinh thường.
Lúc này Tống Bình mới nơm nớp lo sợ mà đi thử quần áo, không muốn làm cho Tống Sở bị bẽ mặt.
Tống Sở chọn cho mình một chiếc váy màu trắng, mặc vào sẽ khiến cô trông trưởng thành hơn một chút, nếu không thì gương mặt của cô sẽ quá non nớt.
Sau đó lại chọn kết hợp một chiếc áo sơ mi trắng với quần tây đen, còn mua một đôi giày da.
Cũng mua cho anh tư Tống và Tống Bình mỗi người một đôi giày da.
Mua xong, cô nói với anh tư Tống: “Anh tư, sau khi trở về anh đi đến xưởng giày nói chuyện một chút, dùng đồ của khu nuôi dưỡng đi đổi lấy một đợt giày về, phát phúc lợi cho nhân viên."
Bây giờ anh tư Tống đã có rất nhiều kinh nghiệm nói chuyện nghiệp vụ, dùng thủ đoạn trước kia của Tống Sở càng ngày càng thành thạo: "Không thành vấn đề, cứ giao cho anh."
“Chúng ta có nên thử nói chuyện với ở xưởng giày ở tỉnh thành một chút không?” Sau khi đi đến tỉnh thành mở mang tầm mắt, anh ta cảm thấy xưởng giày ở huyện không đủ cho anh ta phát huy.
Tống Sở liếc anh ta một cái: "Anh thôi đi, đừng nghĩ ăn vào một miếng là trở thành một người mập mạp ngay được."
"Cho dù có nói đồng ý với anh thật, anh định kéo giày về như thế nào? Chuyển dầu tới cũng phiền phức, còn phải cân nhắc xem các loại giá thành vận chuyển để tính sao cho có lợi."
"Hơn nữa, bây giờ chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, các xưởng lớn ở các tỉnh thành người ta cũng chướng mắt, hơn nữa công nhân của các xưởng này lại gấp mấy lần xưởng ở huyện, chúng ta cũng không thể cung cấp nhiều dầu và chế phẩm đậu như vậy được."
Nhưng mà gần đây anh tư Tống tiến bộ khá nhanh, cô vỗ vai khích lệ anh ta một cái: "Dĩ nhiên, sau này nhất định sẽ có lúc để anh phát huy. Chờ đến lúc sau khi khu nuôi dưỡng của chúng ta lớn mạnh, đến lượt anh đi."
Anh tư Tống thì lại không có thất vọng nhiều, nghe xong lời của em gái cảm thấy rất có lý, anh ta có chút khâm phục nói: "Em gái, sao chuyện gì em cũng biết hết vậy? Em cũng thật là lợi hại."
Tống Sở liếc anh ta một cái: "Đó là chuyện đương nhiên, không thể lợi hại bằng anh được, em có thể làm người lãnh đạo của anh không?"
Anh tư Tống: "..." Anh ta lại không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận