Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 220. Đi ra ngoài khoe mới là chính 2

Vào trong thôn, Hoắc Khải cũng biết bọn họ đã tương đối thấm mệt rồi, nên cũng không đi tới chuồng bò quan sát, mà chỉ tới chỗ của Cố Việt ở để ngồi một lát.
Tống Sở gửi lời cảm ơn đến Hoắc Khải, cô suy nghĩ đợi lần sau vào thành, cô sẽ mang ít đồ đến để tặng cho anh ấy, vì dường như dạo gần đây cô đã làm phiền người ta nhiều rồi.
Người trong thôn thấy Tống Sở xách mấy cái bao lớn bao nhỏ về, ngược lại cũng không ghen tị, mà lại lần lượt người tới chào hỏi cô, có người còn chạy đến giành giúp cô.
Tống Bình xách đồ về nhà mình.
Về đến nhà, Đường Phụng kéo Tống Sở rồi nói một cách đau lòng: “Út Bảo của mẹ gầy rồi.”
Anh tư Tống đứng bên cạnh không được để ý tới, nghe bà nói vậy thì trợn trắng mắt lên, mấy ngày nay bọn họ đi ra ngoài ăn ngon chơi vui rất ổn, sao anh ta không thấy em gái gầy đi chỗ nào.
Tống Sở mỉm cười và nói với bà: “Mẹ, con có gầy đi đâu.”
“Con còn mua đồ cho mọi người đấy, mẹ tới đây xem trước một chút này.” Sau đó, cô mở cái túi ra.
Ngoài các loại thực phẩm như bột mạnh nha và bột mì ra, Tống Sở còn mua quà cho mỗi người trong nhà.
Của mẹ là một chiếc áo sơ mi có họa tiết hoa văn, của cha là một chiếc áo sơ mi trắng, còn lại ba người anh của cô là một đôi giày cao su, mà giày này thì không cần phiếu.
Còn quà của chị dâu hai và chị dâu ba là váy, đồng thời cô còn mua cho ba đứa con nít trong nhà đôi giày cao su nhỏ.
Cô còn mua dây cột tóc riêng cho Đại Nựu và Tam Nựu.
Ngoài người trong nhà, Tống Sở còn mua rượu và thuốc lá cho ba người cậu và hai người bác của cô, rồi mua ít đường và bánh bích quy cho gia đình.
Đường Phụng cầm chiếc áo sơ mi có họa tiết hoa văn lên mà vui vẻ ướm thử: “Ôi chao, mẹ cũng chừng này tuổi rồi, còn có thể mặc kiểu áo này sao?”
Tống Sở đẩy bà đi vào nhà để thử áo: “Sao lại không thể chứ, mẹ không già đâu, ngược lại còn xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, mặc nó vào chắc chắn mẹ sẽ rất xinh đẹp, sau này mẹ sẽ là quý bà thời thượng nhất ở thôn chúng ta.”
Chiếc áo sơ mi mà cô mua có họa tiết hoa văn, nó cũng tương đối phù hợp với độ tuổi này của mẹ cô.
Có khá nhiều người ở trong tỉnh mặc nó, nhưng ở trong thôn thì không có bà nào mặc, nên lúc đầu mẹ cô cũng cảm thấy không quen lắm.
Đường Phụng nghe con gái khen mình như vậy, thì nở nụ cười toe toét: “Vậy để mẹ đi thử xem.”
Tống Hữu Phúc cầm chiếc áo sơ mi lên mà sờ vào một cái: “Nó trắng quá!”
“Cha cũng đi thử đi, mặc nó vào chắc chắn tinh thần rạng rỡ.” Xưa nay Tống Sở vốn rất giỏi trong việc dỗ dành người khác.”
Tống Hữu Phúc cũng cười toe toét: “Vậy cha cũng đi thử xem một chút.”
Hai người đi phòng để thử áo, anh hai Tống cũng nhanh chóng cởi giày của mình ra mà thay đôi mới vào.
Anh cả Tống thì cho hai đứa con nít thử giày mới trước, rồi sau đó mới mang giày của mình vào.
Chị dâu hai Tống cầm chiếc váy lên, trong mắt của cô ấy hiện lên vẻ cảm động và lúng túng: “Chị, chị cũng có sao!”
Tống Sở cười nói: “Chị dâu hai là một phần của gia đình nên hiển nhiên là chị cũng có rồi, chị mặc nó vào nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Chiếc váy dài mà cô mua cho chị dâu hai cũng tương đối đơn giản, còn của chị dâu ba là một chiếc váy có màu sáng, cả hai cũng phù hợp với tính cách của hai người họ.
“Chị cũng mau đi thử chút đi, đừng ngại, sau này khi cuộc sống của gia đình chúng ta tốt hơn, mỗi năm chúng ta đều sẽ có đồ mới để mặc.”
“Chị cũng không thể kéo chân gia đình lại.” Tống Sở biết nên nói thế nào để thuyết phục cô ấy.
Chị dâu hai của cô ngoài có phần tính cách khá yếu đuối ra, những mặt khác của cô ấy cũng tương đối tốt, ở trong nhà hay ngoài nhà đều là một người có năng lực, cô ấy còn rất thích nó.
Chị dâu hai Tống vốn dĩ không dám nhận, vì cô ấy cảm thấy nó quá đáng giá, nhưng khi nghe Tống Sở nói câu cuối cùng kia, cô ấy lại mím môi: “Được rồi, chị cũng thử xem.”
“Em ơn em gái.” Cố ấy nắm lấy tay của Tống Sở, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Đều là người một nhà cả mà, chị khách sáo làm gì.” Tống Sở vỗ tay của cô ấy.
Cả người một nhà đều đã thay quần áo mới và giày bước tới, trông tất cả đều rất hợp với họ.
Dẫn đầu là Đường Phụng và Tống Hữu Phúc, hai người họ mặc vào, cũng không cởi ra ngay, mà là lập tức chạy đi tới dưới gốc cây đa lớn - nơi mà người trong thôn tụ tập nhiều nhất để tán dóc.
Những người khác cũng nhanh chóng đi ra ngoài, mỗi người họ đều đi đến nơi có nhiều người để tán gẫu.
Dĩ nhiên nói tán gẫu là giả, đi ra ngoài khoe mới là chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận