Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 224. Đánh là tốt 2

“Nguyệt Lan, bây giờ lòng dạ em càng ngày càng hẹp hòi, chuyện này không thể chấp nhận được.” Anh ta thở dài.
Phương Nguyệt Lan lại hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai, khóc lớn tiếng, nói: "Anh chị vì một người ngoài mà lại đánh em dữ tợn với em, anh có còn là anh ruột của em không?"
"Bây giờ không phải là anh cảm thấy Tống Sở chống lại em gái của anh mới phải đó chứ? Hai người đều là những người thấy lợi quên nghĩa, em ghét hai người." Lúc cô ta gào lên xong lại khóc rồi chạy vào trong phòng của mình, tiếng khóc lại càng lớn hơn.
Lúc này, những người khác ở trong nhà họ Phương cũng đã trở về.
Mẹ Phương nghe thấy tiếng khóc lớn của Phương Nguyệt Lan thì có chút đau lòng, bà ấy nhìn người con trai thứ hai và con dâu thứ hai hỏi: "Lại là chuyện gì đây?"
Chị dâu hai Phương kể những chuyện trước đó lại một lần, bao gồm cả chuyện cô ấy đánh Phương Nguyệt Lan, cũng không có thêm dầu thêm mỡ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của mọi người trong nhà họ Phương đều thay đổi, chị dâu cả Phương không nhịn được mà nói: "Đánh là tốt, chuyện này mà muốn đi làm thật thì nhà chúng ta cũng đừng hòng mà sống ở trong thôn nữa.”
Bây giờ người trong cả thôn có nhiều người bảo vệ Tống Sở, mắt của bọn họ lại không có mù.
Nếu như chú hai dám tìm người cùng đi gây sự, hay lại càng dám đi tố cáo Tống Sở, e rằng những người lớn ở trong thôn kia sẽ cầm gậy đuổi theo đánh.
Hơn nữa bây giờ vào khu nuôi dưỡng chính là công việc béo bở, cánh đàn ông của nhà cô ấy còn định chờ chú hai ổn định, sẽ lại giúp anh ta đi nói chuyện một chút với Tống Sở hoặc là Đường Hữu Hoa.
Tháng trước chú hai đã lấy về không ít đồ, cải thiện cuộc sống của cả nhà, cuộc sống như thế cũng có hy vọng, không ngờ em chồng lại bắt đầu gây rối.
Nếu đổi thành cô ấy là người nghe nói như vậy, cô ấy cũng sẽ đánh.
Anh cả Phương hiển nhiên cũng đứng về phía em trai mình bên này, nhìn về phía cha mẹ anh ta, nói: "Lòng dạ của em tư gần đây rất không đứng đắn, tốt nhất là cha mẹ nên để mắt tới em ấy một chút, đừng để cho em ấy làm chuyện xấu."
Sắc mặt của ông Phương cũng không tốt, lần trước con gái ông ấy cố ý bôi xấu danh tiếng của Tống Sở ở trong thôn, người ta cũng không truy cứu, thậm chí còn đồng ý cho đứa con thứ hai vào trong khu, bọn họ còn chưa kịp cảm ơn. Mình lại có thể làm loại chuyện thâm độc không biết xấu hổ này sau lưng người ta như vậy.
Ông ấy trầm mặt trừng mắt nhìn vợ một cái: "Đều do bà nuông chìu mà ra. Mấy ngày nay phải để mắt tới con bé thật tốt cho tôi đấy. Nếu không để xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không để ý đến con bé nữa."
Mẹ Phương cũng không ngờ sao con gái mình lại biến thành thế này, đôi mắt đỏ hoe, gật đầu một cái nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó nhanh chóng đi vào phòng của Phương Nguyệt Lan để nói chuyện với cô ta, hai người còn tranh luận về chuyện này.
Chị dâu hai Phương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: "Em sẽ đi tìm Tống Sở để nói chuyện một chút, nếu không nếu như con nhỏ khôn nhà dạy chợ này lại muốn làm chuyện xấu, làm hại chúng ta thì sẽ rất phiền phức."
Người đàn ông của cô ấy đi vào khu nuôi dưỡng, không chỉ có người trong thôn ngưỡng mộ mà anh em và cha mẹ cô ấy cũng đều rất ngưỡng mộ, cũng không thể để bị nhưng cô gái nhỏ đầu óc xấu xa này làm đổ vỡ hết.
Anh hai Phương cũng rất trân trọng cơ hội có được công việc này, suy nghĩ một chút xong rồi lập tức gật đầu: "Đi đi, đi đường nhớ cẩn thận một chút."
Chị dâu cả Phương tiến lên một bước: “Chị sẽ đi cùng với em.” Cô ấy cảm thấy rằng nhà mình cũng phải đi để cho thấy lập trường.
Thế là cả hai người lập tức đi tới nhà họ Tống.
Lúc này đám người Đường Phụng còn đang ở ngoài khoe khoang chưa có trở về, Tống Sở ở nhà một mình sau khi tắm rửa xong, ngồi xuống giặt quần áo đã thay.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, mở ra thấy là hai chị dâu nhà họ Phương thì hơi sửng sốt một chút.
Cô cười nói: "Sao hai chị dâu lại tới đây? Mau vào ngồi đi."
Chị dâu cả Phương đỡ chị dâu hai Phương bước vào: "Bọn chị có chút chuyện muốn nói với em."
Tống Sở dẫn hai người vào phòng khách, rót cho hai người mỗi người một ly nước: "Chuyện gì vậy ạ?"
Cô cảm thấy có thể có liên quan đến Phương Nguyệt Lan.
Quả nhiên, chị dâu hai Phương kể lại chuyện trước đó qua một lần, còn vỗ ngực nói: "Sở Sở, bọn chị thực sự tin tưởng em, thậm chí bọn chị còn đồng ý cho em lãnh đạo chỗ này. Chị chỉ thấy không nên nuông chìu cô gái lòng dạ thâm độc kia, lúc này mới muốn nói với em một chút, để cho em đề phòng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận