Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 228. Em sợ cô ta làm gì? 2

Tống Sở hỏi anh ba Tống: "Anh ba, hồi trước em nhờ anh tìm giúp sách giáo khoa trung học đã tìm được chưa ạ?"
Anh ba Tống đứng dậy đi ra chỗ ngăn kéo lấy một bộ sách giáo khoa ra, "Tìm được rồi, còn đang nghĩ lần sau về sẽ đưa cho em thì em đã đến lấy trước rồi."
"Sao lại nghĩ đến việc cần sách giáo khoa cấp ba?" Dù cho em gái anh ta muốn học tiếp trung học, nhưng cũng có thể ôn tập từ sách giáo khoa cấp hai trước mà.
Tống Sở nhận sách giáo khoa nói: "Em nghe người ta nói qua hai năm nữa có thể khôi phục việc thi vào trường đại học, nên mới chuẩn bị tự học lại sách giáo khoa trung học, đến lúc đó còn đi thi vào đại học."
Anh ba Tống giật mình, "Ai nói vậy? Có thể không đúng đó."
Tống Sở lập tức ném nồi, "Đồng chí Hoắc bên cục an ninh, là bạn của phó huyện trưởng, nhà anh ta là gia tốc lớn ở thủ đô, có nguồn tin ạ."
"Anh ba, anh cũng tìm một bộ sách giáo khoa trung học để ôn tập tốt đi, tương lai đi thi một trường đại học." Cô nói.
Anh ba cô khi học rất chăm chỉ, thành tích hồi học trung học cũng toàn cầm cờ đi trước, nếu năm đó có thể thi đại học thì nhất định sẽ thi đậu.
Chờ sau khi cải cách được đưa ra, quốc gia lại quan trọng việc giáo dục, anh ba cô có thể đi theo phương diện này để phát triển cũng tốt, nên thi đại học đặc biệt cần phải có.
Anh ba Tống đối với việc thi đại học cũng có hơi tiếc nuối, "Tin này là thật à?"
Tống Sở vuốt cằm nói: "Thực sự rất có thể là thật, nhưng mọi người cũng đừng nói ra bên ngoài, nếu không thì người ta lại tới tìm phiền toái với em."
"Vậy thì chắc chắn không thể nói ra rồi." Cả hai vợ chồng anh ba Tống đều không muốn hại em gái.
Quách Xuân còn bấm anh ba Tống một cái, "Út Bảo bảo anh đọc thì anh cứ đọc đi, đến lúc đi lên đại học em cũng được thơm lây."
Bây giờ cô ta rất tín nhiệm và bảo vệ Tống Sở.
Anh ba Tống nghĩ nghĩ rồi nói: "Được, ngày mai anh đến chỗ hồi trước cho mượn sách giáo khoa trung học đòi lại thử xem."
Sau khi Tống Sở rời đi, hai người mặc quần áo mới và giày mới để cùng đi làm.
Nhoáng một cái mà mười ngày đã đi qua.
Trong mười ngày này, cả anh hai Tống lẫn anh tư Tống vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Nguyệt Lan.
Vài ngày trước vì có nhà họ Phương quản, Phương Nguyệt Lan không đi ra ngoài hoạt động.
Sau vài ngày thì thực sự phát hiện ra, Phương Nguyệt Lan trộm tiếp xúc với công nhân bên khu nuôi dưỡng một lần.
Đại đa số người đều không bị cô ta thuyết phục, còn mắng cô ta một trận.
Lúc ấy cũng chợt có hai ba người bị lừa, trở về đã bị người nhà mắng một trận, cũng từ chối đi gây sự với cô ta.
Hôm nay, chị dâu cả Phương đến tìm Tống Sở.
"Sở Sở, em chồng nhà chị mới vào thành, chị cảm thấy vẻ mặt của con bé có gì đó không đúng lắm, em nên cẩn thận một chút." Chị dâu cả Phương còn nói Tống Sở muốn tuyển người cũng phải để ý, tránh việc Phương Nguyệt Lan cũng đang nhìn chằm chằm.
Đại khái Tống Sở cũng đoán được Phương Nguyệt Lan đi làm gì rồi.
"Em sẽ để ý, cảm ơn chị dâu cả Phương." Tống Sở cười cảm ơn.
Sau khi chị dâu cả Phương mật báo xong thì lập tức rời đi.
Tống Sở gọi anh tư Tống đến văn phòng.
Tống Sở mở miệng nói: "Phương Nguyệt Lan không giật dây cho công nhân ở khu nuôi dưỡng, chị dâu cả Phương mới nói là cô ta đi vào thành rồi, em nghi ngờ cô ta muốn đi thẳng lên thị trấn tố cáo em."
Sắc mặt anh tư Tống thay đối, "Người đó á? Người phụ nữ đó đúng là xấu xa thật."
Tống Sở nhướng mày nói: "Sắc mặt anh thay đổi làm gì, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, gặp phải chuyện nhất định phải bình tĩnh để suy nghĩ."
Anh tư Tống ngượng ngùng nói: "Anh không phải chỉ nóng tính thôi sao."
"Em gái à, nếu cô ta thực sự tố cáo em rồi có người đến tra thì sao, có thể gặp phiền phức không?" Trong ấn tượng của anh ta, liên lụy đến chuyện tố cáo thì thực sự đã rất nghiêm trọng rồi.
Tống Sở không thèm để ý cười nói: "Chính không sợ tà, em lại chẳng tham ô công quỹ, sợ cô ta làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận