Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 231. Người điều tra tới 1

Tống Sở đưa tờ chi tiết rút tiền cầm trong tay cho người dán lên trên tường bên ngoài văn phòng.
Chi tiết thu nhập thì cô cũng không có dán ra.
Theo khu nuôi dưỡng càng ngày càng ổn định, thu nhập chắc chắn sẽ càng ngày càng cao, việc dán chi tiết thu nhập thì trái lại sẽ dễ gây ra một số phiền phức không cần thiết.
Sau đó để cho đám người của anh tư Tống phát cho mỗi người một đôi giày mới.
Phát giày xong, thừa dịp lúc mọi người đang rất vui vẻ, Tống Sở lại đọc tên của ba người.
"Ba người bọn họ đang thể hiện rất tốt trong khoảng thời gian này ở khu nuôi dưỡng, vì vậy tôi thăng chức bọn họ lên vị trí quản lý sự vụ, tiền lương và phúc lợi sẽ được tăng thêm một bậc."
"Mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, vị trí thăng chức sau này sẽ còn rất nhiều. Chỉ cần bỏ công ra thì sẽ có cơ hội làm quản lý sự vụ."
Ba người này đang làm việc chăm chỉ cần cù hơn ở trong khu nuôi dưỡng là chuyện quá rõ ràng, cho nên những người khác cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Trái lại, họ còn được chuyện như vậy khơi dậy sự nhiệt huyết lớn hơn trong công việc.
Thăng chức lên quản lý sự vụ, họ không chỉ là chỉ có thể quản lý mọi người, mà còn có thể được tăng lương và phúc lợi, bọn họ cũng phải cố gắng.
“Chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ.” Các công nhân trong khu nuôi dưỡng rối rít hô lên.
Tống Sở cười gật đầu, lại nói thêm: "Khu nuôi dưỡng chuẩn bị tuyển thêm vài công nhân có năng khiếu ví dụ như giỏi nghề mộc, thợ gạch ngói, điêu khắc các loại. Chỉ cần tự nhận thấy mình có tay nghề thì đều có thể đăng ký, sau khi được chọn vào khu nuôi dưỡng thì tiền lương và đãi ngộ cũng sẽ giống như những công nhân khác."
"Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi." Người trong thôn chạy tới xem náo nhiệt cũng đều rất phấn khích.
Tống Sở cười nói: "Đương nhiên là thật. Chỉ cần có tôi ở đây một ngày, thì sẽ dẫn dắt mọi người vực dậy cuộc sống của mình tốt lên, cả thôn đều có thể ăn no mặc ấm."
Nói cách khác, nếu như người khác lên nắm quyền, vậy thì cuộc sống ở trong thôn sẽ không được đảm bảo nữa.
Các người dân trong thôn cũng đều biết phải trái, thôn của bọn họ bây giờ nhà nhà đều có cuộc sống ngày một khấm khá, nhất là những người đi vào khu nuôi dưỡng sau một tháng thì lại có thể nhận tiền lương.
“Sở Sở, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cô đến cùng, nếu ai dám quấy rối thì sẽ để cho kẻ đó cút ra khỏi thôn.” Mấy ông lão dẫn đầu ủng hộ.
Những người khác cũng rối rít hô: "Đúng đúng, chúng tôi chỉ tin tưởng Sở Sở cô có thể dẫn dắt mọi người có được cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu ai không nghe lời thì cút ra khỏi thôn đi."
Một ngày tốt lành như vậy là điều mà trước đây họ có nghĩ cũng không bao giờ dám nghĩ tới, nếu ai tới phá hoại, đó chính là hại người, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
Tống Sở cười, chắp tay làm lễ với mọi người: "Tôi cảm ơn mọi người ở đây đã ủng hộ."
Sau khi phát giày xong lại để cho mọi người giải tán.
Buổi chiều bắt đầu làm việc thì Đường Phụng mới oán trách Phương Nguyệt Lan với những người phụ nữ trong thôn, vì rất nhiều gia đình cũng còn chưa biết về chuyện này.
Đến lúc buổi tối, sau khi nghe nói xong, ác cảm của mọi người đối với Phương Nguyệt Lan đều cao lên thêm một bậc.
Nhưng mà, các công nhân trong khu nuôi dưỡng cũng không có bị cô ta giật dây làm bậy, mọi người cũng không có để tâm đến chuyện này lắm.
Ai ngờ ngày hôm sau, ba người của huyện ủy đã tới trong thôn rồi.
Đường Dân dẫn cán bộ thôn tiếp đãi bọn họ.
Trong số ba người có hai người trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đầy nghiêm túc, nói: "Chúng tôi nhận được lời tố cáo rằng khu nuôi dưỡng của thôn các người mở có vấn đề, tuổi của trưởng khu còn nhỏ không có tư cách và sự từng trải, còn tham ô dùng tiền thuế của dân vào việc khác. Tình tiết khá nghiêm trọng, cho nên chúng tôi muốn điều tra kỹ."
Đường Dân đã sớm có chuẩn bị nên vẻ mặt vẫn không hề thay đổi: "Trưởng khu của khu nuôi dưỡng là Tống Sở ở thôn chúng tôi. Mặc dù tuổi tác của con bé không lớn lắm nhưng cũng rất có năng lực. Khu này cũng là chính con bé chạy lên chạy xuống gầy dựng nên."
Một người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau lưng người đàn ông trung niên, nhìn Đường Dân đầy ẩn ý: ​​"Phải không? Nhưng chúng tôi nghe nói ông là cậu của Tống Sở. Không biết trong này có cái gì mờ ám không chứ?"
Gương mặt của Đường Dân đầy vẻ quang minh chính đại, nói: "Tống Sở là cháu ngoại gái của tôi, khu nuôi dưỡng này lại do chính con bé gầy dựng nên, nhưng không liên quan đến tôi nhiều lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận