Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 232. Người điều tra tới 2

"Vị đồng chí này, cái gì gọi là có mờ ám? Không có chứng cứ không có bằng chứng gì thì cậu cũng không nên ăn nói lung tung." Nhìn dáng vẻ này thì xem ra không thể coi thường ba người đến đây này.
Phùng Bình nghẹn họng một cái, không ngờ lá gan của đại đội trưởng thôn lại lớn như vậy, còn dám cãi lại cậu ta, nếu như đổi thành những cán bộ của thôn khác, thì nhìn thấy bọn họ cũng đều lễ độ cúi người gật đầu.
Vừa mới định nói chuyện thì Tống Sở đã đi tới.
"Tôi chính là Tống Sở, trưởng khu của khu nuôi dưỡng. Ba người muốn điều tra cái gì thì cứ việc tìm tôi là được."
Lúc này người trong thôn cũng nghe nói tới chuyện huyện ủy đã phái người đến điều tra kỹ càng, chạy theo phía sau Tống Sở để đến xem.
Phùng Bình nhìn thấy người đẹp Tống Sở xinh đẹp hơn trước kia thì hơi sửng sốt một chút, cảm thấy cô đã thay đổi không ít.
“Xin chào, bạn học Tống.” Cậu ta ngẩn người ra xong thì dẫn đầu chào hỏi với Tống Sở trước.
Tống Sở nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt chỉ có thể coi là ngũ quan cân đối, nhớ lại, cuối cùng cũng lục ra được từ trong trí nhớ.
Cô cười nhạt, nói: "Chào bạn học Phùng, cậu đến đây là để tìm bạn học Phương sao?"
Người này là bạn học học chung cấp trung học cơ sở với cô, cũng là người theo đuổi Phương Nguyệt Lan.
Phùng Bình lập tức lắc đầu: "Chúng tôi nhận được tố cáo rằng cậu bị nghi có dính líu đến chuyện tham ô dùng tiền thuế của dân vào việc khác nên đến đây để điều tra kỹ."
Sau đó, cậu ta có chút đắc ý mà nhấn mạnh: "Tôi bây giờ đang làm việc ở huyện ủy."
Trước kia cậu ta cũng có một chút ý tứ như vậy với Tống Sở, dù sao thì dáng dấp của cô cũng thật sự rất xinh đẹp, chỉ tiếc là người phụ nữ này quá kiêu ngạo, không thèm tiếp lời với anh ta.
Sau lưng còn nói xấu cậu ta với Phương Nguyệt Lan, khiến cho cậu ta không nhịn được mà trở nên rất ghét.
Dáng dấp của Phương Nguyệt Lan tuy không xinh bằng Tống Sở, nhưng lại dịu dàng, chu đáo nên cậu ta cũng chỉ nhân cơ hội theo đuổi cô ta một khoản thời gian.
Nhưng mà, người nhà bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép cậu ta cưới một cô gái làng chơi, cho nên mập mờ với Phương Nguyệt Lan một thời gian, bọn họ không còn qua lại gì với nhau nữa.
Lần này Phương Nguyệt Lan đau lòng tố cáo người bạn Tống Sở này, hoàn toàn là vì việc nước quên tình nhà, đúng lúc chú của cậu ta lại chính là người phụ trách vụ này, cậu ta lập tức đem giấy tờ tố cáo đầy đủ, hôm nay cố ý đi theo kiểm tra.
Cũng để cho Tống Sở biết bản lĩnh của cậu ta, để cho cô hối hận vì đã từng có thái độ không tiếp lời với cậu ta.
Vẻ mặt của Tống Sở đầy thản nhiên cười cười, nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu theo đuổi Phương Nguyệt Lan, đuổi đến tận thôn của chúng tôi."
Lời này là cố ý nói ra để cho các người dân ở trong thôn nghe.
“Nếu như là đến để điều tra kỹ, vậy thì xin mời đi, tôi sẽ dẫn các người đến khu nuôi dưỡng để kiểm toán.” Cô làm ra một tư thế mời.
Phùng Bình nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên, thành thạo như vậy của cô, cậu ta luôn cảm thấy nó có chút khác biệt so với những gì cậu ta tưởng tượng.
Không phải là cô nên lập tức thay đổi sắc mặt rồi nhượng bộ sợ sệt với cậu ta sao?
Người đàn ông trung niên thấy vậy thì nhíu mày một cái: "Chúng ta đi đến khu nuôi dưỡng kiểm toán trước đã."
Tống Sở lập tức dẫn ba người họ đến khu nuôi dưỡng.
Trên mặt của những người dân ở trong thôn đều lộ ra vẻ lo lắng và giận dữ.
"Đồng chí trẻ tuổi đó là người theo đuổi Phương Nguyệt Lan. Nhất định là cô ta đi tìm người này để tố cáo Sở Sở."
"Tâm tư của cô gái nhà họ Phương này cũng quá ác độc. Giật dây các công nhân trong khu nuôi dưỡng làm loạn không thành công, cô ta chắc chắn đã tự mình đi tố cáo."
"Ngay cả người trong thôn cũng hại, con gái nhà họ Phương đúng là hết thuốc chữa."
"Loại người như vậy chính là phân chuột trong thôn, nhưng không thể cho cô ta thành một con sâu làm rầu nồi canh của chúng ta được."
"Đúng vậy, sau khi chuyện này qua đi, nhất định không thể bỏ qua cho con gái nhà họ Phương như vậy được."
"Những người này nhìn cũng có vẻ không tốt. Không biết bọn họ có gây phiền phức cho Sở Sở không?"
“Chúng ta đi xem thử đi, vốn dĩ Sở Sở cũng không tham ô dùng tiền thuế của dân để làm việc khác, nếu như những người này dám bôi nhọ cô ấy, chúng ta cũng không thể để họ làm vậy được.” Một ông lão khá có uy tín trong thôn vừa đi vừa nói.
“Đúng đúng, chúng ta nhanh đi xem đi, không thể để cho bọn họ làm Sở Sở bị oan được.” Người trong thôn cũng đều chủ động chạy tới khu nuôi dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận