Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 261. Thật là đẹp 1

Đường Hoa tin tưởng cam đoan, Đường Vĩ cũng rơi vào suy nghĩ.
Một lát sau anh ta mới mở miệng nói: "Tôi cũng giống vậy, sẽ cố gắng nâng cao bản thân, sau đó đi cạnh tranh với chức trưởng khu."
Nhìn dáng vẻ của hai người này, Tống Sở vẫn rất hài lòng, "Được, muốn là phải dũng cảm tiến lên, trong khoảng thời gian này tôi cũng sẽ thường xuyên đưa mọi người ra ngoài đi lại, dạy cho mọi người một vài điều, có thể học được bao nhiêu thì chỉ có thể nhìn vào chính mọi người thôi."
Cô cũng không nói cho hai người là có thể chọn thêm một phó khu nữa, tạm thời khiến cho họ không có đường lui, cũng có thể kích thích một ít tiềm năng.
"Được, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng." Lần đầu tiên, có một dã tâm được kích thích trở thành lòng nhiệt tình chưa từng có từ trước đến nay trong mắt họ.
Vài ngày tới, đàn vịt do người nông dân nuôi cũng có thể thả ra được rồi.
Tống Sở bảo anh tư Tống đi đàm phán với mấy nhà máy lớn trong nội thành, hỏi họ có muốn vịt không, nếu cần thì sẽ làm thịt rồi đưa qua ngay lập tức.
Sở dĩ phiền phức như vậy, chủ yếu là vì muốn thu gom lông vịt.
Hiện tại quan hệ giữa khu nuôi dưỡng với mấy nhà máy lớn trong nội thành cũng không tệ, đặc biệt là khi được nhà máy sắt thép cố ý chiếu cố cho.
Bản thân anh tư Tống cũng thông minh, gần đây khi ở cạnh Tống Sở cũng học được không ít nghệ thuật ăn nói, chuyện này cũng được hoàn thành rất nhanh.
Mấy nhà máy lớn đều muốn mua đàn vịt bên chỗ khu nuôi dưỡng.
Tống Sở bảo công nhân nhặt tất cả lông vịt đi, cầm đi rửa rồi phơi khô mang đến kho để hàng.
Sau đó đến nhà máy dệt rồi thông qua quan hệ với chủ nhiệm, mua mấy tấm vải chống thấm nước và thích hợp hơn với loại vải bố.
Khi mang vải dệt về, Tống Sở vào kho lấy lông vịt đã được xử lý xong
"Mẹ ơi, mẹ làm giúp con một bộ quần áo với." Tống Sở cầm đi thẳng tìm mẹ cô.
Đường Phụng cười: "Được, vải dệt trong nhà cũng chẳng ít, mẹ làm giúp con trước, con muốn làm theo kiểu gì nào?"
Về phần những người khác trong nhà thì cứ xếp ở sau chờ đi, Út bảo nhà bà là quan trọng nhất.
Tống Sở ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, đặt vải và lông vịt lên bàn.
"Mẹ ơi, không phải con bảo mẹ làm quần áo cho con đâu, mà con muốn làm một loại áo lông, vào mùa đông còn có thể giữ ấm hơn so với áo bông rất nhiều, sau đó con cầm lên hãng may quần áo để đàm luận."
Đường Phụng nghe xong, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại, "Áo lông á? Mẹ chưa làm loại quần áo này bao giờ, phải làm sao đây?"
Tống Sở mở các cách làm áo nhung vũ ra, sau đó cô lại lấy tranh thiết kế từ quả bầu ra, "Quan trọng ở đây là bỏ thêm các đường may vào, mẹ làm theo dựa trên bản vẽ này là được ạ."
Vì gần đây Tống Sở có cho Đường Phụng một quyển sách dạy thiết kế thời trang, cũng để cho bà có thêm hiểu biết với thiết kế, nên cẩn thận nhìn vẫn có thể hiểu được bản vẽ này.
"Được, vậy mẹ sẽ thử, tuyệt đối sẽ không khiến con mất mặt đâu." Đường Phụng quyết định là phải làm cái áo lông này thật không, không thể cản trở con gái được.
Tống Sở kéo bà: "Mẹ ơi, mẹ cũng đừng áp lực quá, có làm được hay không cũng không sao đâu."
Cô tin vào năng lực của mẹ cô, chỉ sợ mẹ cô lại vì đây là đồ cô muốn mang đi hãng may để đàm luận, nên sẽ khẩn trương rồi áp lực.
Vốn dĩ Đường Phụng thực sự cảm thấy áp lực, nhưng sau khi nghe vậy thì thả lỏng trong nháy mắt, "Không sao, nhất định mẹ có thể làm được, trong thôn này nếu ngay cả mẹ cũng không làm được thì những người khác càng không thể làm được."
Bà vẫn có lòng tin vào bản thân bà.
"Vâng ạ, mẹ con là giỏi nhất." Tống Sở dựa vào bà cười.
Không thể không làm được, về phương diện thiết kế với làm quần áo Đường Phụng thực sự có năng khiếu, chỉ tốn ba giờ để làm ra chiếc áo lông mà Tống Sở mong muốn.
Lần này là làm theo kiểu nữ, là đồ dài vừa phải, bà dựa theo dáng người của Tống Sở rồi làm lỏng hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận