Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 284. Đây là điều các người ao ước cũng không được 2

Mấy người đều kinh ngạc: “Em nghe ai nói? Thật hay giả vậy?”
Tống Sở hỏi: “Nghe trong huyện có người nói, nhà anh ta ở thủ đô, cho nên có chút tin tức.”
“Lại có thể kinh doanh? Có việc tốt như vậy? Cảm giác có chút không dám tin.” Anh tư Tống bĩu môi xuống.
Tống Sở: “Có gì không dám tin, mười năm trước có thể làm ăn, sau này chẳng qua là khôi phục mà thôi.”
Mọi người nghe nói như vậy cũng cảm thấy đúng, những năm trước đây quả thật có thể kinh doanh, không chừng sau này cũng có thể khôi phục.
Tống Sở nói tiếp: “Nhưng mọi người đừng nói ra ngoài, nếu không thì mọi người bịa đặt bị bắt đi kiểm điểm, em sẽ mặc kệ.”
Nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.
“Chúng ta nhất định không thể nói ra ngoài!” Cả nhà đều gật đầu.
“Nếu thật sự như vậy, vậy không chừng nhà chúng ta thật là có thể kiếm nhiều tiền như vậy và mua xe hơi.” Mặc dù anh hai Tống thích giở trò, nhưng thật sự cũng có chút thông minh.
Với bản lĩnh của em gái anh ta, kiếm tiền lại vô cùng dễ dàng.
Hai mắt anh tư Tống tỏa sáng: “Nếu thật sự có thể làm ăn thì tốt, anh nhất định tự mình làm.”
Tuy làm việc trong trại cũng thú vị, nhưng anh ta cảm thấy tự mình làm càng kích thích hơn.
Bởi vì sự thay đổi mấy tháng gần đây, Tống Sở đã dựng nên một hình tượng và danh tiếng rất cao, cho nên nhà ông Tống không nghi ngờ cô.
Lùi một bước, cho dù không thể làm ăn bên ngoài, có vẻ như cô cũng có thể ngầm kiếm tiền, chỉ nhìn vài chục ngàn trang bị điện thoại thì biết.
“Em gái, sau này nhà này dựa vào em rồi.” Ánh mắt của anh hai Tống sáng ngời nhìn Tống Sở.
Tống Sở nhướng mày: “Còn phải nói, không thì còn có thể dựa vào anh? Anh đáng tin sao?”
Lời này lại làm cho cả nhà tán thành: “Đúng vậy, hiện tại và sau này của nhà này đều dựa vào Út Bảo, nếu dựa vào con, sợ là đến cơm cũng sắp không có mà ăn.”
Anh hai Tống: “…” Thật đau lòng mà! Còn có thể nói chuyện vui vẻ không?
Nhưng mặc kệ thế nào, người nhà ông Tống cũng hy vọng về tương lai rất nhiều, nhà có tiền, xe hơi, nghĩ đến đã vui rồi.
Ăn cơm xong, Đường Phụng và Tống Hữu Phúc đặt bát đũa xuống, vội vã ra dưới tán cây đa đầu thôn tán gẫu.
Bây giờ con gái bọn họ đã kiếm được hai mươi ngàn, trong thôn nhất định có rất nhiều người biết, đương nhiên bọn họ phải ra ngoài khoe khoang.
Ba anh em nhà họ Tống cũng nghĩ như vậy, lúc chị dâu hai Tống thu dọn, giặt giũ, bọn họ cũng đi ra ngoài.
Bọn họ muốn đi khoe khoang với đám bạn trong thôn, đặc biệt là anh tư Tống chưa từng thấy hai mươi ngàn là thế nào, càng không chờ đợi được nữa.
Quả nhiên, người nhà ông Tống vừa ra cửa đã bị các thôn dân vây lấy.
“Đường Phụng, sao Sở Sở tài giỏi như vậy chứ, lại kiếm được hai mươi về cho khu nuôi dưỡng.”
“Nghe nói áo lông kia của Sở Sở là bà làm, sao Đường Phụng bà có bản lĩnh như vậy, tôi thấy Sở Sở là giống bà.”
Đường Phụng thích nghe lời này nhất.
“Hữu Phúc, cái tên này của ông đặt đúng rồi, có con gái giỏi giang như Tống Sở, nửa đời sau của ông chỉ đợi hưởng phúc thôi.”
“Phần mộ tổ tiên nhà ông Tống tỏa khói xanh rồi, lại có thể nuôi được đứa con gái có bản lĩnh như Sở Sở.”
“Nhà chúng ta làm sao cũng không sinh ra đứa con giỏi giang, triển vọng như vậy nhỉ?”
Những người trung niên và cao tuổi khen ngợi Đường Phụng và Tống Hữu Phúc bằng đủ lời, lại ngưỡng mộ bọn họ sinh được đứa con gái giỏi, bọn họ cảm thấy bản thân thiếu một đứa con gái giỏi.
Trên mặt Đường Phụng và Tống Hữu Phúc đầy tự hào, bọn họ thích giờ phút khoe khoang được khen này.
“Em gái anh quá tài giỏi rồi đấy, vừa ra tay đã là hai mươi ngàn, sao tôi lại không có đứa em gái như vậy?”
Đám bạn trong thôn thì vô cùng ngưỡng mộ mấy anh em nhà họ Tống, bọn họ cảm thấy bản thân cũng thiếu một người em gái tốt.
Ba anh em nhà họ Tống không chỉ khoe, còn lôi kéo lòng ganh tị: “Em gái tôi là em gái tôi, đây là điều các người ao ước cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận