Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 288. Anh hiểu 2

“Trưởng khu, cảm ơn cô đã cho chúng tôi cơ hội này.” Hai tay Đường Vĩ đều là mồ hôi, Tống Sở chính là Bá Lạc trong cuộc đời anh ta.
Anh ta vô cùng biết ơn cô đã coi trọng và bồi dưỡng, gần đây học tập đặc biệt nghiêm túc.
Tống Sở cười nói: “Cũng chính là do cậu biểu hiện tốt, mới có thể giành được cơ hội như vậy, nếu không trong khu có nhiều người như vậy, tại sao tôi lại không chọn người khác?”
“Cho nên cậu phải có lòng tin với chính mình.”
“Các cậu cũng có thể mang ít tiền theo bên người, đến lúc đó ở tỉnh thành có thể mua ít đồ cho người nhà, có ít thứ là không cần phiếu, huyện thành còn không có cây hoa anh đào.” Cô lại nói.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ gật đầu mạnh mẽ: “Ừ, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo.”
Hiếm thấy phát sinh ra một chuyến xa nhà, mang giúp người nhà một ít đồ vẫn là rất cần phải có.
Nếu như Tống Sở không đề cập đến, bọn họ lúc này cũng không nghĩ đến, đến lúc ở tỉnh thành muốn mua đồ mà không mang đủ tiền sẽ lúng túng và thấy tiếc ngay.
Tống Sở lại cùng bọn họ nói mấy câu, để cho bọn họ trở về ngay.
Hôm nay Cố Việt đi xưởng cơ giới ở huyện thành để hướng dẫn kỹ thuật, dù sao cũng phải rời khỏi thời gian ít nhất là một tuần.
Anh trước đó cũng đã nói chuyện máy ép chân không cho Thịnh Thanh Dương, đã được sự ủng hộ của đối phương.
Dưới sự giúp đỡ động viên của Thịnh Thanh Dương, xưởng cơ giới huyện bên này đã đồng ý mua vào một nhóm thiết bị máy mới, Cố Việt giúp đỡ giật dây đã lo liệu dựng xong.
Trước khi mấy dụng cụ đã đến xưởng cơ giới huyện, Cố Việt còn đi hỗ trợ điều chỉnh thử một lượt, dạy cho công nhân sử dụng.
Xưởng sắt thép bên này cũng đã sản xuất đủ vật liệu loại mới để chế tạo máy ép chân không, Thịnh Thanh Dương đã sử dụng một chút quan hệ trong nhà, mặt dày đi mượn mấy người nhân viên kỹ thuật của xưởng cơ giới tỉnh đến hỗ trợ.
Cho nên máy ép chân không đã bắt đầu được chế tạo ở xưởng cơ giới huyện, nhưng mà Cố Việt cũng không thể rời bỏ.
Lúc anh từ huyện thành trở về, đã lúc tan tầm.
Vào phòng làm việc, Tống Sở cười nói: “Hướng dẫn thế nào rồi? Anh rời đi hơn một tuần, bọn họ chắc sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì chứ?”
Cô vẫn tương đối coi trọng máy ép túi đựng chân không.
Cố Việt ngồi xuống trước tiên rót một ly nước uống rồi nói: “Tôi đã cho họ đồ giải thích, bọn họ làm sao cũng phải suy nghĩ trong thời gian một tuần, chắc là không có chuyện rắc rối gì.”
“Đến lúc đó đi đến bên kia rồi, tôi lại tìm cơ hội để gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.”
Tống Sở gật đầu đáp: “Vậy thì tốt.”
“Anh thu dọn đồ đạc xong chưa?” Cô hỏi.
Cố Việt cười cười nói: “Tối nay về sẽ thu dọn, có thứ ngày mai đi tỉnh thành phải mua nữa.”
Anh muốn mua cho cha và anh cả của anh chút chăn dày và quần áo chẳng hạn, còn có một chút đồ dinh dưỡng.
Mua ở huyện thành quá phiền toái, còn khó hơn lấy ra, cho nên anh chuẩn bị đi tỉnh thành mua.
Tống Sở từ phía dưới bàn làm việc lấy ra một cái túi đưa cho anh: “Ngày mai anh nhớ mang cái này.”
Cố Việt có chút khó hiểu nhận lấy túi, mở ra thấy bên trong lại chứa hai món quần áo lông kiểu dáng đàn ông, thoáng cái là hiểu ý cô ngay.
“Đây là cho ba và anh trai của tôi à?”
Tống Sở gật đầu cười nói: “Đúng vậy, tôi lần này có thể dùng lông ngỗng nhờ mẹ tôi may quần áo lông, so với lông vịt càng giữ ấm nữa.”
“Đi thăm ba anh và anh trai anh, tôi cũng không thể đi tay không mà.” Nghe nói mùa đông ở bên kia lạnh hơn so với huyện Nam các cô, cho nên cô lập tức nghĩ đến tặng lễ vật ngay.
“Tống Sở, cảm ơn cô.” Cố Việt xiết chặt tay cầm túi xách, ấm áp trong lòng, cô thật là có lòng.
Tống Sở xua xua tay cười nói: “Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải là thường xuyên làm phiền anh, tôi cũng không khích khí với anh, cho nên anh cũng không cần.”
Xong xuôi cô lập tức cúi đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Cố Việt nhìn nhìn cô, trong con mắt sâu xa nhuộm một tầng dịu dàng mà chính anh cũng không biết: “Ừ, tôi cũng không khách khí với cô.”
Nhìn bề ngoài quá khách khí, giữa bọn họ quả thật không cần khách khí, anh hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận