Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 3. Bây giờ tôi không có hứng thú với anh 1

Cố Việt cũng đang định nói chuyện với Tống Sở.
“Trước tiên cô qua đỡ tôi ngồi xuống đã.” Anh chỉ tay về phía chiếc giường trong phòng, đứng mà bàn chân đau nhói.
“Được.” Tống Sở dìu anh tới bên giường.
Cố Việt muốn nhanh chóng muốn được đỡ tới bên giường, nhưng vừa định buông tay Tống Sở ra thì cơ thể tựa như bị mất thăng bằng, dùng sức ôm cô vào lòng mình.
Tống Sở suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh, theo bản năng đẩy mạnh anh ra.
Cố Việt còn chưa hiểu được tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy thì đã bị Tống Sở đẩy ra suýt ngã trên mặt đất.
Anh cố chịu đựng một trận đau đớn kịch liệt từ trên đùi truyền đến, ngẩng đầu lên đưa ánh mắt thâm trầm nhìn Tống Sở: “Cô làm gì thế?”
Tống Sở trừng mắt liếc anh một cái: “Câu đấy phải là tôi hỏi anh mới đúng.”
Nghĩ đến bản thân vừa rồi suýt nữa ôm người ta vào trong lòng, vành tai Cố Việt phiếm hồng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Chỉ muốn giúp cô chút thôi mà.”
Trong lòng Tống Sở cảm thấy xấu hổ, nghĩ đến việc đối phương từ trước đến nay tính cách lạnh lùng, bản thân còn bị cuối thời ảnh hưởng, phòng bị thái quá với người khác, nhanh chóng chủ động tiến tới đỡ đối phương dậy.
Cố Việt vịn tay cô rồi đứng dậy, phát hiện ra kích động khó hiểu kia lại bộc phát, tựa như chỉ cần tới gần thôi là cả người sẽ cảm thấy dễ chịu đi một chút.
Anh nhịn không được càng muốn tới gần đối phương hơn, nhưng lại sợ bản thân sẽ làm ra loại chuyện không lí trí gì đó, giờ chỉ có thể âm thầm kiềm chế, tỏ ra sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì.”
Tống Sở nhướn mày: “Xem ra anh đã phát hiện ra thứ đó rồi nhỉ.”
Cố Việt là một người thông minh: “Trên người cô có nhiều hơn?”
“Không phải là trên người tôi có nhiều hơn, mà nó vốn dĩ là của tôi.” Tống Sở mạnh mẽ nói.
Cố Việt nhướn mày, “Có bằng chứng gì không?”
“Đó là một phòng thí nghiệm, bên trong không chỉ đặt các thiết bị thí nghiệm mà còn chứa một số bán thành phẩm thí nghiệm.”
Tống Sở cười như không cười nhìn anh: “Có cần thiết phải nói ra rõ ràng như vậy không?”
Con ngươi của Cố Việt trầm xuống, mang chút dò xét nhìn cô: “Cái đó không cần nói, nhưng thứ đó tại sao lại chạy đến chỗ của tôi?”
Tống Sở nhún vai, “Tôi cũng không biết, tôi nghĩ nguyên nhân là do chúng ta bị chôn cùng một chỗ với nhau.”
Cô đoán là linh hồn của mình đi tới nơi này, tạo thành từ trường giao động nào đó, lúc ấy lại có người vây quanh cô, sau đó phòng thí nghiệm cô cùng cô tới cũng bị ảnh hưởng, không ổn định mà tách ra làm hai, một nửa chạy tới trên thân người này.
 
“Vậy cô muốn sao? Tôi phải làm gì với cô đây?” Cố Việt rất tò mò với thứ trong đầu mình, cũng rất có hứng thú.
 
Tống Sở nghĩ rồi nói: “Hiện tại thì không thể lấy lại được, chờ đến khi nào nghĩ ra cách tôi sẽ nói cho anh.”
 
“Phòng thí nghiệm này có thể sử dụng được không?” Cố Việt hỏi lại.
 
Tống Sở nhướn mày, IQ của cái tên này quả nhiên khá cao, có đủ thông minh để phản ứng cũng rất nhanh nhạy như vậy: “Dù sao tôi cũng dùng được, còn anh thì không biết.”
 
Cô không biết tại sao sau khi sở nghiên cứu nổ tung, phòng thí nghiệm lại đi theo linh hồn của cô đến đây, lúc trước cô đã cảm nhận được rồi, bản thân cũng có thể tiến vào, cũng có thể lật xem trong sách.
 
Cố Việt bán tín bán nghi: “Thật không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận