Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 304. Cô còn quan tâm đến việc này? 2

Tống Sở muốn gửi áo lông qua bưu điện cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ gửi một vài đặc sản bên này qua bưu điện lại là được rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Đình: “Còn đi xem ti vi không?”
“Xem chứ, có xa đây không?” Tống Sở hỏi.
“Lái xe hơn mười phút, vừa khéo không xa.” Hứa Đình vừa nói vừa bảo người tính tiền.
Bên này ăn cơm không dùng phiếu, chỉ dùng tiền là được, nhưng giá cả lại hơn mấy lần so với tiệm cơm quốc doanh.
Anh tư Tống thấy thế không nhịn được nói với Tống Sở: “Trở về có thể nói với anh hai, bảo anh học nghề đầu bếp cho giỏi, nếu sau này cũng có thể mở một tiệm như thế này, cảm giác rất lời.”
Tống Sở phát hiện anh tư quả thật có khiếu buôn bán, thấy không giống người khác.
Ví dụ mấy người Đường Hữu Hoa nhìn thấy muốn nhiều tiền như vậy, điều đầu tiên líu lưỡi nói không nên lời chính là sao lại mắc như vậy, điều anh tư nghĩ đến lại là vốn riêng này dễ kiếm tiền.
“Được, lúc về anh tẩy não anh ấy cho đàng hoàng, đợi có thể mở tiệm rồi, bảo anh ấy cũng đi mở một cái.” Tống Sở cũng định phát triển phương diện này cho anh hai Tống.
Đoàn người lên xe, đi thẳng đến một nơi khác.
Hứa Đình dẫn bọn họ đến một khu vực lớn, đồng thời cũng phải người quen mới vào được.
Tống Sở phát hiện ở đây không giống chợ đen, cho nên hẳn là nơi giao dịch ngầm cao cấp hơn.
Khoảng sân rất lớn, không những chỉ có bọn họ, còn có một vài người khác.
“Hứa, cậu Đông, đã lâu không gặp hai người.” Người trung niên mở cửa cười nói.
Sau đó ánh mắt quét qua trước mặt Tống Sở bọn họ một vòng, phát hiện không có gì khác thường mới mở cửa ra.
Những con mắt này rất nhạy, nếu có công an trà trộn vào trong, bọn họ sẽ nhận ra rất nhanh, sau đó ra tín hiệu cho người bên trong.
An Đông rõ ràng khá thân với người trung niên: “Chú Ngụy, cháu có vài người bạn ở tỉnh khác đến, muốn mua chút đồ mang về, cháu bèn dẫn bọn họ đến đây.”
Trọng điểm nổi bật Tống Sở bọn họ là tỉnh khác đến, cũng không thể có vấn đề gì.
Chú Ngụy đóng cửa lại cười rồi hỏi: “Muốn mua gì? Gần đây hàng còn rất đầy đủ.”
An Đông cười hỏi: “Có thể bán ti vi không?”
Chú Ngụy ngây ra, có chút khó xử: “Bọn họ muốn mua ti vi? Cái này hơi khó.”
An Đông chìa tay ôm vai ông ta: “Hơi khó, nhưng lại không có nghĩa là không làm được, chú Ngụy chú giúp chút đi.”
Ông ta đã nghe anh em nói, Tống Sở đã cứu mạng bà Bàng, việc này làm sao bọn họ cũng phải giúp.
Chú Ngụy ngẫm nghĩ: “Bây giờ không có, nhưng qua khoảng thời gian sẽ có một lô từ bên ngoài chuyển đến, chúng tôi bên đây có thể chia vài cái.”
Bây giờ ngoài ti vi trong nước ra, phần lớn đều là nhập khẩu Liên Xô và Hung-ga-ri.
“Nếu cháu đã như vậy, vậy chú cố gắng xem xem có thể để lại một cái không, chỉ là giá này không thấp, chắc chắn cần sao?”
An Đông hỏi: “Giá gì?”
Chú Ngụy đưa ra hai kích cỡ, giơ hai ngón tay.
An Đông hiểu ngay, sau đó hỏi Tống Sở: “Bên này một cái ti vi 14 inch là sáu trăm tệ, 12 inch bốn trăm, đều không cần phiếu.”
Trước đây Tống Sở từng hỏi giá cả ti vi của cửa hàng, giá cả bên này đưa ra cao hơn khoảng một trăm, nhưng lại không cần phiếu, cũng không cần đến cửa hàng xếp hàng, đợi không biết bao lâu, giá này có thể chấp nhận được.
“Mua cái 14 inch, tôi có thể khẳng định giá tiền không thành vấn đề.” Tống Sở cảm thấy muốn mua thì phải mua cái tốt.
Chú Ngụy thấy người muốn mua ti vi là một cô gái xinh đẹp, thấy cô mặc váy liền và giày da bò, làn da trắng nõn, phong cách hơn người, suy đoán có thể cũng là người có chống lưng.
Ông ta cười: “Giá cả tốt, đợi hàng đến, chúng tôi thông báo cho cô.”
Tống Sở gật đầu: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận