Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 311. Có chút đau lòng 1

Cha và anh cả của Cố Việt còn đang cải tạo ở bên kia, quen biết nhiều cũng sẽ không thiệt.
"Ừ, tôi nghe lời cô." Cố Việt vừa nghĩ đã hiểu được ý của cô rồi.
Suy tính của cô khá sâu xa, đây là điều mà ngay cả trước đây anh cũng không nghĩ tới.
Có xe đạp từ phía sau chạy tới, Tống Sở kéo cánh tay của anh một cái, "Đương nhiên, nghe tôi không sai đâu, có trưởng khu Tống bao bọc anh rồi."
Cố Việt dắt xe đạp ra, cảm nhận được độ ấm trên cánh tay, gương mặt nóng lên, "Đúng đúng, sau này tôi đều phải dựa vào sự bao bọc của trưởng khu Tống rồi."
Hai người cười cười nói nói trở về khách sạn, anh tư Tống phát hiện ra tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện của thanh niên tri thức Cố hôm nay tâm trạng rất tốt.
Có lúc còn chủ động nói với anh ta vài câu, khiến anh ta phải cảm thán, em gái nhà mình quả nhiên lợi hại.
Đương nhiên, thanh niên tri thức Cố cũng lợi hại, kiểu người cọp cái như em gái của anh ta mà cũng dám đụng, nhất định là một hảo hán.
Hôm sau An Đông và Hứa Đình lái xe tới đón bọn họ.
An Đông là người lái xe, đã từng chở đồ đạc đi tới huyện đó rồi nên tương đối quen thuộc với đường xá ở nơi đây.
Cũng còn may là huyện này thuộc về tỉnh, lái xe sáu tiếng cuối cùng cũng tới rồi.
Mấy người ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh xong thì tiếp tục lái xe đi tới thôn Sao Đỏ.
Lại chạy xe thêm bốn tiếng, một đường xóc nảy cuối cùng đã tới thôn Sao Đỏ.
Cũng may là năm giờ sáng nay bọn họ đã xuất phát, Cố Việt và Hứa Đình đều biết lái xe bus, đổi người giúp đỡ An Đông chạy xe, nếu không lái xe thời gian dài cũng rất mệt.
Hơn ba giờ chiều xe dừng ở cửa thôn Sao Đỏ.
Thôn này tương đối vắng vẻ, một đường đến đây tất cả đều là đường núi, kỹ thuật lái xe mà thấp hoàn toàn có khả năng trực tiếp chạy xuống chân núi.
Đoạn đường này đều do An Đông mở, dù sao anh ta cũng rất có kinh nghiệm.
Đột nhiên có xe ở cửa thôn, không ít thôn dân đi gọi Đại đội trưởng của thôn, sau đó xông tới.
"Các người là ai thế? Sao lại tới thôn của chúng tôi?"
Hứa Đình mặc áo sơmi trắng quần tây đen, đeo một chiếc kính gọng vàng, viền áo sơ mi còn cài thêm một chiếc bút, nhìn giống như là một người làm công tác văn hoá.
Anh ta cười: "Chúng tôi từ tỉnh tới, hiện tại có một hạng mục giúp đỡ người nghèo do bên chúng tôi phụ trách, chúng tôi bèn ghé tới đây xem thử tình hình của mọi người."
Đây là lý do mà Hứa Đình tự nghĩ ra, hơn nữa tỉnh quả thật có một hạng mục như vậy, anh họ của anh ta là một trong số những người phụ trách.
Huyện này còn đang nằm trong danh sách khảo sát, anh ta bèn mượn thân phận của anh họ dùng một chút, cũng có thể thuận tiện giúp đối phương khảo sát, nhất cử lưỡng tiện.
Nghe thấy là vì giúp đỡ người nghèo, người trong thôn đều cười, hơn nữa tướng mạo khí chất của bọn họ đều tương đối xuất chúng, thế là người trong thôn cũng không hoài nghi.
"Thì ra là đồng chí từ tỉnh tới, thảo nào vừa nhìn đã không giống người bình thường."
Rất nhanh, Đại đội trưởng trong thôn dẫn theo cán bộ thôn đi tới.
Vô cùng khách khí hàn huyên một phen, Hứa Đình lấy ra giấy hành nghề của mình, Đại đội trưởng thấy quả nhiên là đơn vị lớn ở tỉnh thành tới, càng tin lời của bọn họ.
Thôn bọn họ vô cùng xa xôi, vừa lạc hậu vừa nghèo, nếu người nghèo có thể được giúp đỡ thì thật tốt quá.
Vì vậy rất nhiệt tình đưa bọn họ tới ủy ban thôn, Hứa Đình cũng diễn trò hỏi không ít vấn đề trong thôn.
Đây là do anh họ anh ta phân phó, nếu thuận tiện khảo sát, dĩ nhiên là phải làm công tác rồi.
Đám người Đại đội trưởng rất tích cực trả lời, nhưng mà Tống Sở nghe ra bọn họ nói quá rất nhiều.
Hứa Đình ghi chép lại tất cả tình hình mà mình biết được, "Tình huống của mọi người chúng tôi hiểu, nhưng mà ngày mai còn phải đi xung quanh nhìn xem, tài nguyên núi rừng ở chỗ mọi người rất phong phú, ngày mai chúng tôi sẽ lên núi xem thử là có cái gì có thể khai thác được hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận