Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 312. Có chút đau lòng 2

Đại đội trưởng nghe không hiểu cái gì gọi là giá trị khai thác, nhưng vẫn cười gật đầu: "Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa mọi người lên núi."
"Chỉ là trong núi mà gặp dã thú thì tương đối nguy hiểm, mọi người nên nhìn ở ngoài là được."
Hứa Đình cười: "Không có việc gì, chúng tôi mang theo súng săn, ngày mai đi vào núi rồi tính tiếp."
"Bây giờ anh dẫn chúng tôi đi xung quanh thôn một vòng trước đi." Anh ta nói.
Đại đội trưởng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, "Được, vậy tôi sẽ dẫn mọi người đi."
Lãnh đạo huyện là người bọn họ rất khó gặp được, bây giờ lãnh đạo tỉnh lại tới, cho nên vô cùng khách khí nhiệt tình, hơn nữa còn mang theo một loại cảm giác giống như thấp hơn rất nhiều.
Đám người Đại đội trưởng rất xem trọng đoàn khảo sát của Hứa Đình, dẫn bọn họ ra khỏi ủy ban thôn, vừa đi vừa giới thiệu thôn xóm, sau đó lại nhấn mạnh rằng nơi đây quá nghèo, rất cần giúp đỡ.
Hứa Đình diễn trò với anh ta, cả đoạn đường cũng coi như hài hòa.
Tống Sở mở miệng hỏi: "Nghe nói bên chỗ mọi người có một nông trường?"
"Đúng, chúng tôi có một nông trường, nuôi một ít súc vật." Đại đội trưởng gật đầu.
Tống Sở cười: "Anh dẫn chúng tôi tới nông trường nhìn thử, tôi cũng mở một khu nuôi dưỡng, nếu như bên phía mọi người thấy ổn có thể suy nghĩ thử hợp tác cùng nhau nuôi trồng."
Ý cười của Đại đội trưởng tươi rói, lời hay không mất tiền mua: "Vị đồng chí này đúng là tuổi trẻ tài cao, khó trách tôi vừa thấy mà đã cảm thấy cô rất bất phàm."
"Bên phía chúng tôi tuy nghèo, thế nhưng nuôi dưỡng gia súc tương đối tốt đấy." Cùng nhau hợp tác nuôi trồng dường như rất tốt.
"Đội trưởng Ngô quá lời rồi." Tống Sở mang theo vài phần kiêu ngạo của nhân sĩ thành công, chỉ có như vậy mới có thể làm cho những người này càng tín phục.
Sau đó còn rất chuyên nghiệp nói với Đại đội trưởng về một ít kinh nghiệm nuôi lợn nuôi gà, nghe thấy vậy Đại đội trưởng gật đầu liên tục.
Nghĩ thầm không hổ là người từ tỉnh thành tới, nuôi có con gà con lợn mà lại chú ý như vậy.
Lại càng thêm tín nhiệm với thân phận của nhóm người các cô, muốn cực lực tiếp xúc, còn mang theo vài phần lấy lòng.
Lúc sắp tới nông trường, mọi người chỉ thấy vài thằng bé bảy tám tuổi đang đè một thằng bé trai năm sáu tuổi xuống để đánh.
Cậu bé ôm đầu co ro thân thể, thế nhưng lại không khóc không thỏa hiệp, chỉ cắn chặt miệng, trong mắt lộ ra vẻ quật cường.
Đại đội trưởng thấy cảnh tượng như vậy thì gương mặt sầm xuống trong nháy mắt, mắng: "Các cháu đang làm gì đấy? Còn không mau dừng tay."
Những đứa trẻ thối này đúng là không bớt lo, bình thường bắt nạt tội phạm đi đày này thì thôi đi, hôm nay vậy mà lại để cho đoàn khảo sát từ tỉnh xuống thấy được, cũng không biết có lưu lại ấn tượng xấu hay không.
Mấy đứa nhóc thấy Đại đội trưởng dẫn theo một đám người tới thì sợ hãi, lập tức nhao nhao chạy trốn, trong miệng còn mắng thằng bé đang nằm trên đất kia là dã chủng gì đó.
Khiến gương mặt của Đại đội trưởng càng đen hơn, chuẩn bị tối nay sẽ bảo người lớn của mấy nhà kia dạy dỗ mấy đứa nhóc này cho thật tốt, đúng là hư không tưởng nổi.
"Xin lỗi nhé, mấy đứa trẻ trong thôn đều bướng bỉnh, khiến các vị chê cười rồi." Anh ta ngượng ngùng cười.
Tống Sở thấy thằng bé kia từ từ đứng lên, khóe miệng và gò má đều tím hết, quần áo trên người cũng bị xé rách, hiển nhiên là bị đánh không nhẹ.
Cô nhíu mày: "Đây là thằng bé trong thôn của các người à? Vừa nãy mấy đứa bé kia có chút quá đáng rồi, bao nhiêu người như thế đi bắt nạt một thằng bé."
Trong lòng Đại đội trưởng lại mắng đám nhóc kia một lần, cười giải thích, "Nó không phải đứa trẻ của thôn chúng tôi, mà là nông trường con trai của một tội phạm cải tạo ở nông trường, năm ngoái bị đưa tới đây."
"Cho dù là con trai của tội phạm cải tạo cũng không thể đánh như vậy chứ, nếu như đánh chết người thì làm sao bây giờ?"
Tống Sở trầm mặt mím chặt môi nhìn thằng bé kia nhặt hai củ khoai lang bị dẫm nát ở dưới đất lên, ôm vào trong lòng khập khiễng xoay người đi về phía nông trường, cô có chút đau lòng.
Cố Việt nhìn bóng lưng của thằng bé kia cũng nhíu nhíu mày, thằng bé này cho anh một cảm giác quen thuộc rất sâu đậm, cảnh tượng hồi nãy khiến lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận