Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 314. Rất vô trách nhiệm 2

Tống Sở đi tới trước giường, chỉ thấy phía trên có một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi đang nằm, lúc này gương mặt đỏ bừng lại còn thở gấp.
"Ông ta phát sốt rồi." Cô nhíu mày một cái.
Đại đội trưởng nhìn thoáng qua, "Thật đúng là, thảo nào không làm việc, thì ra là bệnh rồi."
"Anh bảo bác sĩ thôn tới đây một chuyến để khám xem sao." Anh ta nói với một thôn dân đi theo.
Thôn dân kia gật đầu rồi chạy đi gọi bác sĩ thôn.
"Những thành phần xấu này làm gì có tư cách khám bác sĩ." Một người đàn ông ở phía sau Đại đội trưởng lẩm bẩm một câu.
Những người khác đều bày ra dáng vẻ tán đồng, hiển nhiên ở trong mắt bọn họ, những người này tội phạm cải tạo, làm cái gì cũng không có tư cách.
Hai bàn tay của Cố Việt nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh đám người này mỗi người một đấm, nhưng mấy năm này gia đình gặp biến cố khiến anh học cách nhẫn nại.
Tống Sở cũng đại khái đoán ra người đang nằm trên giường kia là anh cả của Cố Việt, chỉ là đối phương ở chỗ này sống rất cực khổ, cho nên mới ba mươi tổi nhưng nhìn qua lại giống như người gần bốn mươi.
Những người thôn này chắc là đã bị tẩy não, cho nên khá căm thù những người phạm tội này.
Ánh mắt sắc bén của cô quét qua người nọ, "Mặc kệ thế nào đây cũng là một cái mạng, nóng rần lên không mời bác sĩ, lẽ nào để anh ta sốt tới chết à?"
Người nọ rụt cổ một cái, mặc dù không cãi lại, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ không phục.
Tống Sở cũng lười dong dài với bọn họ, những người này thâm căn cố đế ngu muội vô tri, giảng đạo lý với bọn họ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Rất nhanh, bác sĩ thôn đã được một thôn dân dẫn tới.
Tùy tiện nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một cái, đút một viên thuốc, "Đã cho uống thuốc rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Năng lực của bác sĩ ở trong thôn của mấy người đúng là đủ cao, cho uống một viên thuốc là có thể nhìn ra không có chuyện gì rồi." Tống Sở cảm thấy những người này rất vô trách nhiệm, mở miệng châm chọc.
Viên thuốc kia cô nhìn màu sắc là đoán được đó là Oxytetracycline, uống vào căn bản không có khả năng hạ sốt.
Bác sĩ thôn còn tưởng rằng Tống Sở thực sự đang khen mình, đắc chí: "Gia đình chúng tôi là bác sĩ tổ truyền đấy."
Mấy người Hứa Đình đều cảm thấy cạn lời, nghe không hiểu Tống Sở đang nói mát sao? Trí não sao lại đần độn thế.
Tống Sở cảm thấy nói chuyện với đám người này là chuyện lãng phí thời gian, "Bây giờ trời cũng tối rồi, hôm nay xem tới đây thôi."
Đám người Đại đội trưởng lại dẫn các cô rời khỏi nông trường.
Bây giờ cũng sắp tới năm giờ rồi, buổi tối đường núi không dễ đi, Đại đội trưởng bèn chủ động nói để bọn họ nghỉ lại thôn một đêm.
Đám người Hứa Đình vốn dĩ chuẩn bị ở lại nên đương nhiên là đồng ý.
Đại đội trưởng sắp xếp vài gia đình có điều kiện khá tốt ở trong thôn để bọn họ ở lại.
Đám người Hứa Đình cũng không bạc đãi những người này, từ trên xe lấy ra bánh bích quy và một số đồ mang theo chia cho mỗi nhà một ít, khiến những người này cũng rất vui mừng.
Đại đội trưởng lại mời đoàn người tới nhà anh ta ăn, chuẩn bị thật tốt để chiêu đãi người của đoàn khảo sát.
Đám người Hứa Đình không phản đối, dù sao cơm tối vẫn phải ăn.
Tống Sở lại đỡ trán nói: "Trước đó chắc là em say xe rồi nên bây giờ cảm thấy rất khó chịu, tôi muốn lên xe nghỉ ngơi một lát, mọi người cứ ăn đi."
Hứa Đình thấy Tống Sở nháy mắt với anh ta, tuy rằng không biết cô muốn gì, nhưng lại lập tức phối hợp nói: "Đường núi quá gập ghềnh, các nữ đồng chí như các cô rất dễ say xe, vậy cô nhanh chóng lên xe ngủ một giấc đi."
"Ừ." Tống Sở gật đầu, Tống Bình cũng say xe, chủ động tới đỡ Tống Sở muốn cùng nhau quay về trên xe nghỉ ngơi.
Tống Sở lại đứng ở bên cạnh Cố Việt, nhân lúc người khác không chú ý, giơ tay nhéo cánh tay của anh một cái, sau đó gật đầu rồi cho anh một ánh mắt yên tâm.
Cố Việt cũng đã đoán ra cô muốn làm gì, trong lòng rất cảm động, khẽ gật đầu với cô một cái.
Tống Sở bèn cùng với Tống Bình đi ra khỏi thôn, đi vào trong xe đang đậu ở cửa thôn để nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận