Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 315. Cô là bạn của Cố Việt 1

Tống Sở lấy một ít mận khô từ trong túi ở trên xe ra đưa cho Tống Bình.
"Chị Bình, chị cứ nghỉ ngơi ở trong xe một lát đi, em đi ra ngoài."
"Nếu như có người hỏi thì chị cứ bảo em đi tìm nhà vệ sinh rồi."
Tống Bình nhận lấy mận khô, gật đầu: "Em đi đi, chị chờ em về."
Cô ấy biết Tống Sở không say xe, bây giờ nhất định là muốn đi làm cái gì đó.
Lúc này thôn dân sớm đã không còn vây quanh nữa rồi, Tống Sở thay chiếc váy thành áo sơ mi và quần tây đen, đội mũ và đeo khẩu trang, một lần nữa đi vào thôn.
Còn lấy thuốc và châm nước đã được để không gian từ sớm bỏ vào trong balo đeo trên lưng.
Cô dùng tinh thần lực tránh thoát khỏi việc gặp phải người khác, rất nhanh đã chạy tới nông trường.
Lúc này mấy người đang làm việc ở cách đó không xa đã đi hết, thằng bé vẫn canh giữ bên cạnh người đang phát sốt.
Cô bước nhanh tới, thằng bé phòng bị nhìn cô chằm chằm.
Tống Sở tháo khẩu trang xuống, "Cô là bác sĩ, tới khám bệnh cho anh ta, nếu cứ nóng như vậy anh ta sẽ nóng chết đấy."
"Cô không cần thiết phải hại anh ta, nếu không cứ chờ anh ta nóng chết là được rồi." Thấy thằng bé vẫn phòng bị như cũ, cô lại nói.
Thằng bé mím môi, "Sao cô lại muốn cứu cha cháu?"
"Bởi vì cô quen với chú của cháu." Tống Sở nói thật.
Thằng bé ngẩn ra, "Cô thật sự quen chú cháu sao? Vậy chú ấy tên gì?"
"Anh ấy là Cố Việt, là chú cháu cầu xin cô cứu cha cháu đấy, tới lúc tối muộn anh ấy cũng sẽ tới đây." Tống Sở phát hiện đứa cháu của học thần Cố vô cùng thông minh, tính cảnh giác lại lớn như vậy, lại còn trưởng thành sớm.
Thằng bé đương nhiên là biết chú mình tên là Cố Việt, cũng tin lời của cô, lúc này mới đứng lên nhường vị trí lại, "Cô ơi, cháu cầu xin cô giúp cháu cứu cha với, cháu nhất định sẽ báo đáp cô."
"Yên tâm, cô sẽ cứu cha cháu." Tống Sở giơ tay bắt mạch cho anh cả Cố.
Cô theo ông Lộ học trung y một khoảng thời gian, tình trạng bệnh đơn giản đã có thể khám ra được.
Cũng may bây giờ anh cả Cố chỉ phát sốt, phổi còn chứ nhiễm trùng.
Chỉ là nhiệt độ càng ngày càng cao, khiến anh ta ngủ mê man.
Tống Sở lấy trước ra một viên thuốc, "Cháu rót ly nước tới đây, cho anh ta uống một viên thuốc hạ sốt trước đã."
Đây là viên thuốc hạ sốt được chế từ lúc ông Lộ dẫn cô lên núi hái thuốc, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với các loại thuốc hạ sốt được bán trên thị trường.
Thằng bé gật đầu, lập tức đi rót một ly nước, lại giúp cha mình nuốt viên thuốc xuống.
"Cô còn phải tiêm cho anh ta một mũi giảm nhiệt và hạ sốt." Tống Sở nói.
Tất cả số kim nước này đều do Cố Việt nhờ quan hệ để mua, vốn dĩ là muốn đưa cho cha và anh cả của anh giữ lại để dùng, nếu như mắc bệnh nghiêm trọng thì cầm tới trạm ý tế thôn nhờ bác sĩ thôn tiêm giúp.
Dù sao hiện tại ở những thôn xóm hẻo lánh, tài nguyên y dược rất khan hiếm nên không có những thứ này.
Giống như bác sĩ thôn hôm nay, dùng Oxytetracycline để hạ sốt.
Tống Sở học chuyên ngành điều chế thuốc sinh vật, để hiểu rõ hơn tình trạng của bệnh nhân, cô đã từng học qua Tây y và lâm sàng một khoảng thời gian, biết châm nước phải điều phối thế nào, cách tiêm và truyền dịch cũng biết.
Thằng bé suy nghĩ một lát: "Tiêm có thể chờ ông nội cháu về rồi mới làm được không?"
Tuy rằng thằng bé còn nhỏ tuổi, nhưng lại biết tiêm là làm cái gì, trước đây cậu bé đã từng nghe qua chuyện tiêm chết người.
Tống Sở phát hiện tuy rằng thằng bé tin mình, nhưng tâm lý phòng bị vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đang dùng phương thức của mình để bảo vệ cha, như vậy thực ra rất tốt.
"Có thể." Cô hỏi: "Ông nội cháu đâu?"
"Ông nội cháu và một ông khác đi tìm thuốc rồi." Thằng bé trả lời.
Tống Sở nghe câu này là đã đoán ra chắc là cha Cố đi tìm thuốc hạ sốt với một người biết y thuật rồi, " Vậy chờ bọn họ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận