Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 317. Chỉ là muốn cảm ơn cô 1

Tống Sở nghe ông nói xong, đồng thời lấy châm nước từ trong túi ra.
"Đây là châm nước hạ nhiệt giảm sốt, cơn sốt của anh ta hơi nghiêm trọng, nếu như không tiêm, sợ là sốt thành viêm phổi thì rất phiền toái."
Tiết Dược mở hộp gỗ nhìn viên thuốc ở bên trong trước, đáy mắt toát ra vài phần kinh ngạc.
Lại nhận lấy châm nước mà cô lấy ra xem thử, "Đúng là châm nước hạ nhiệt giảm sốt."
Tống Sở hỏi: "Ông là bác sĩ?"
Tiết Dược gật đầu: "Trước khi bị điều tới đây tôi là bác sĩ."
Tống Sở lập tức nói: "Vậy ông biết tiêm không? Nếu biết thì ông hãy tiêm đi."
Tiết Dược vốn học tây y, lúc học đại học đã từng thực tập lâm sàng, đương nhiên là biết tiêm với truyền nước, cười: "Được, tôi làm."
Để một cô gái cởi quần của một người đàn ông không quen biết rồi tiêm thì quả thật làm khó cô rồi.
Ông ấy nhanh chóng dùng ống tiêm rút nước thuốc ra, sau đó tiêm cho Cố Diên.
Lúc ông ta tiêm, Tống Sở chủ động bắt chuyện với cha Cố, giới thiệu tên của mình.
"Đồng chí Tống, viên thuốc này của cô có phải là do ông Lộ điều chế hay không?" Tiết Dược tiêm xong nhìn Tống Sở hỏi.
Lần này đến phiên Tống Sở kinh ngạc, "Ông quen ông Lộ sao? Viên thuốc này đúng là ông ấy điều chế."
"Ha ha, tôi không chỉ quen biết ông ấy mà chúng tôi còn là bạn cũ, trước đây tôi đã từng uống thuốc ông ấy điều chế, lúc này mới liếc mắt là nhận ra." Cũng bởi vì viên thuốc này mà Tiết Dược đã buông lỏng phòng bị với Tống Sở.
"Thì ra là thế, vậy đúng là có duyên."
Tống Sở giơ tay nhìn đồng hồ một cái, "Cháu đi trước, thôn dân sắp tan ca rồi, bị người thấy thì rất phiền toái, đêm nay cháu và Cố Việt sẽ tới."
Cố Vũ Thành cũng rất nhớ mong con trai, "Được, vậy lúc trở về cháu cẩn thận một chút, đợi đêm hẳn rồi hẵng tới."
"Vâng!" Tống Sở đeo khẩu trang lên, bước nhanh ra khỏi nông trường.
Cô vẫn luồn lách tránh né thôn dân, nhanh chóng lên xe, sau đó lại đổi thành bộ váy lúc trước.
Cô vẫn luôn tránh gặp người, hơn nữa cho dù thật sự có người trong lúc vô ý thấy được cô thì cũng không nhận ra.
Tống Bình thấy cô trở về an toàn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "Sở Sở, em cũng nghỉ ngơi một lát đi."
"Vâng." Xóc nảy cả đoạn đường, Tống Sở cũng có chút mệt mỏi, dựa vào lưng ghế rồi ngủ.
Khoảng chừng một giờ sau, đám người Cố Việt quay lại xe.
"Mọi người ăn cơm xong rồi à?" Tống Sở mở mắt hỏi.
Hứa Đình cười trả lời: "Ăn xong rồi, Đại đội trưởng bảo chúng tôi về đây gọi hai người, anh ta sẽ dẫn chúng ta tới chỗ nghỉ ngơi."
"Nếu như hai người đói bụng thì, lát nữa lấy đồ đi tới nơi ở thì nhờ bọn họ làm giúp." Bọn họ đã mang theo lương thực để ở trên xe.
"Được!" Tống Sở gật đầu, mấy người đeo ba lô lên lưng, cầm đồ đạc cùng nhau quay lại nhà của Đại đội trưởng.
Tống Sở xuống xe liền đi tới bên người Cố Việt nhẹ giọng: "Làm xong rồi, anh không cần gấp gáp."
Cố Việt thở phào một hơi, trong lòng cũng ấm áp, "Cám ơn cô, Tống Sở."
"Tại sao lại đột nhiên khách khí thế?" Tống Sở cười hỏi.
"Không biết vì sao, chỉ là muốn cảm ơn cô thôi." Đây là ý nghĩ thật lòng của Cố Việt.
Tống Sở dương dương tự đắc cong khóe môi, "Ít nói lời cảm ơn lại, làm nhiều việc vào."
Cố Việt bật cười: "Được, trưởng khu Tống."
Đại đội trưởng đưa bọn họ tới nhà của ba hộ dân để ở, Tống Sở và Tống Bình ở tại nhà một quả phụ.
Nhà của quả phụ kia chỉ có hai người là bà ta và đứa cháu gái, trong nhà đúng lúc có phòng trống, cũng toàn là nữ cả cho nên ở lại rất tiện.
Hứa Đình, An Đông, Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ ở ngay tại nhà của Đại đội trưởng.
Cố Việt và anh tư Tống lại được sắp xếp ở nhờ tại nhà của một ông lão trong thôn, hai đứa con trai của ông lão đều đi lính, trong nhà chỉ một mình ông ấy.
Hơn nữa chỗ đó cách chỗ của Tống Sở khá gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận