Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 351. Tống Tiểu Sở, đã sưởi ấm trái tim anh 1

Nghe Hứa Đình khen ngợi và khâm phục Cố Việt trắng trợn, Tống Sở cũng không bất ngờ.
Bây giờ cô khá hiểu Cố Việt, người này không làm là không làm, một khi làm sẽ cố làm được tốt nhất.
Trong mắt Cố Việt tràn đầy nụ cười nói với cô: “May mà không làm mất mặt trưởng khu Tống.”
Tống Sở cười rồi vỗ vai anh: “Học thần Cố thật là khiêm tốn quá, anh không những không làm tôi mất mặt, còn giữ thể diện cho trưởng khu như tôi đây nữa.”
“Chỉ là sau này tôi thật sự phải luôn xem trọng anh, nếu không thì một khi không cẩn thận sợ là bị người ta thọc gậy bánh xe rồi.” Trên mặt cô mang theo chút bất lực.
Học thần Cố quá ưu tú rồi, đây cũng là một nỗi phiền.
Hai xưởng trong huyện muốn thọc gậy bánh xe, nhà máy cơ giới của tỉnh thành cũng muốn đào, bây giờ ngay cả tỉnh bên này cũng muốn đào đối ngoại, thật sự rất khó với cô.
Nhìn Tống Sở lộ ra biểu cảm như cô gặp khó khăn, Cố Việt cười thành tiếng, giơ tay lên dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.
“Chỉ cần trưởng khu Tống cần tôi, mặc kệ ai đào cũng đào không được.” Anh cười nói với ý vị thâm sâu.
Tống Sở bắt lấy cánh tay làm loạn của anh: “Đây là chuyện của anh, bọn họ đều nghe thấy rồi.”
Tay Cố Việt nóng ran, trái lại không rút về, tùy ý cho cô kéo, gật đầu nói: “Của tôi.”
“Được thôi, tôi tin anh.” Tống Sở cười híp mắt nói đùa: “Nếu sau này anh dám nuốt lời, tôi sẽ đánh gãy chân anh.”
Nụ cười trong mắt Cố Việt càng sâu: “Được!”
Anh sẽ không để cho chuyện nuốt lời đó xảy ra.
“…” Đám người Hứa Đình không nhịn được ớn lạnh, càng khâm phục Cố Việt, đây mới là đàn ông thật sự.
Giữa Cố Việt và Tống Sở lộ ra một loại hiểu ngầm không ai có được, hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy Cố Việt rất dung túng và nuông chiều Tống Sở.
Mà một nữ đồng chí như Tống Sở, cùng Cố Việt đến nơi hẻo lánh như vậy, giải quyết nỗi lo về sau cho người thân của anh.
Nhìn hai người thế nào cũng không giống như là quan hệ đồng chí đơn thuần như vậy.
Đặc biệt là An Đông, anh ta vốn có hứng thú với Tống Sở, cũng phát hiện Cố Việt đối xử khác với Tống Sở.
Mặc dù anh ta cũng từng có ý định theo đuổi Tống Sở, nhưng bây giờ vẫn là phải khâm phục lòng can đảm của Cố Việt.
Nữ bá vương như vậy cũng dám ra tay, cũng không sợ sau này bị ăn.
Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, dù sao đổi lại là bọn họ nhất định không dám nảy sinh ý nghĩ khác với Tống Sở.
Với nữ bá vương xinh đẹp như Tống Sở, bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa…
“Ngồi xe thật mệt, chúng ta về thôn nghỉ ngơi đi.” Hứa Đình biết điều tạo cơ hội thăm nhà cho Cố Việt.
Quả nhiên Tống Sở rất khách sáo, nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi, tôi dẫn Cố Việt đến nông trường xem xem.”
“Không phải cô thật sự muốn mở khu nuôi dưỡng ở đây chứ?” Hứa Đình nhìn cô cười như không cười, hỏi.
Tống Sở nhướng mày: “Không mở khu nuôi dưỡng, còn không thể đi xem thêm?”
“Có thể, cô là lão đại, cô quyết định.” Trong nháy mắt Hứa Đình kinh sợ, nữ bá vương không thể trêu vào.
Tống Sở bật cười: “Xem như anh tứ.”
“Thôn bên này quá xa phố huyện, đường còn rất khó đi, mở khu nuôi dưỡng cũng khó vận chuyển ra ngoài bán, nhưng trái lại có thể nuôi nhiều heo chút.”
Cô nói tiếp: “Tôi đã viết lại kinh nghiệm nuôi heo và nuôi gà thích hợp với thôn, đến lúc đó bảo tự đội trưởng Ngô xem mà làm.”
Hứa Đình vốn còn tưởng rằng Tống Sở muốn xem khu nuôi dưỡng là để yểm hộ, tìm hiểu chơi thôi.
Không ngờ cô thật sự để tâm, thái độ làm việc này đáng để bọn họ học tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận