Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 352. Tống Tiểu Sở, đã sưởi ấm trái tim anh 2

Anh ta cười với ý thâm sâu: “Tôi tin tưởng ý kiến của cô, đội trưởng Ngô nhất định sẽ cân nhắc kỹ.”
Bây giờ anh ta nghi ngờ liệu đội trưởng Ngô có cái bóng tâm lý với Tống Sở không.
Cô xử lý đám đại đội trưởng thế nào, bọn họ không thấy được, chỉ là nghe cũng cảm thấy kinh hãi, chứ đừng nói đến đội trưởng Ngô trải nghiệm suốt toàn bộ hành trình.
Tống Sở nào nghe ra ý anh ta chỉ là gì, cũng nở nụ cười đầy ẩn ý lại: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Đương nhiên cô cố ý muốn để cho đội trưởng Ngô biết mánh khóe của mình, không thì làm sao anh ta để tâm, chăm sóc đám người cha Cố.
“Cao, chị Tống vẫn là cô hay.” Hứa Đình là người thông minh, nghe thấy lời của cô, cũng phản ứng lại rất nhanh, không khỏi giơ ngón tay cái.
Tống Sở tức giận liếc anh ta một cái: “Anh lớn hơn tôi đó, cảm ơn.”
Hứa Đình cười hì hì nói: “Vậy cô gọi tôi là anh?”
Tống Sở thì không sao, Cố Việt lại ném cho anh ta một ánh mắt “lạnh như dao”, làm ra dáng vẻ anh làm anh cô thử xem.
Tống Sở siết tay: “Anh thật sự muốn làm anh tôi?”
Hứa Đình cười ngượng ngùng rồi sờ mũi: “Không dám không dám, tôi vẫn là về thôn nghỉ ngơi thôi.”
Được rồi, anh ta không dám chọc vào hai người, anh ta trốn còn không được sao?
An Đông cười rồi vỗ lưng bạn thân, bày tỏ tinh thần an ủi, anh ta biết bạn thân đấu không lại nữ bá vương.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ thì ngơ ngác suốt cả quá trình, căn bản nghe không hiểu mấy cuộc trò chuyện, nghĩ thầm thật sự không hổ là người trí thức, đều là người lươn lẹo, cũng chỉ có Tống Sở mới có thể ứng phó.
Nhưng bọn họ cũng vì vậy mà tự hào!
Xuống xe, mấy người Hứa Đình đến nơi trú tạm nghỉ ngơi, Tống Bình cũng về nhà góa phụ.
Tống Sở và Cố Việt đi về phía nông trường.
“Tống Sở, sao cô tốt như vậy chứ?” Đi được một nửa, đột nhiên Cố Việt nói ra một câu.
Thật ra là khi anh biết Tống Sở đã giải quyết chuyện đám người lão đội trưởng, khoảnh khắc đó anh cảm thấy có một hạt giống trong lòng đã bỗng chốc bén rễ đâm chồi.
Tống Sở, đã sưởi ấm trái tim anh.
Tống Sở nghe giọng nói trầm thấp của anh tràn ra câu này, cảm thấy giọng nói của tên này cũng êm tai và phạm quy, lỗ tai sắp mang thai rồi.
Cô không những chỉ là một người mê nhan sắc, còn là người mê âm thanh, tất cả thứ cô mê thì học thần Cố đều có, quá phạm quy rồi…
Cô nghiêng đầu, cười mắt long lanh nhìn anh: “Anh từng nói câu này một lần rồi, có phải càng ngày càng cảm thấy tôi tốt?”
Cố Việt khẽ cười: “Đúng đó, càng ngày càng phát hiện cô thật tốt.”
Tống Sở ném cho anh một ánh mắt kiêu ngạo, yêu kiều: “Còn phải nói, tôi đẹp nhất, tôi tốt nhất!”
Cố Việt cười thành tiếng: “Cũng tự luyến nhất.”
Tống Sở hờn dỗi lườm anh: “Không phải tự luyến, tôi tự tin!”
Cố Việt cảm thấy ánh mắt kiêu ngạo, yêu kiều cô nhìn mình quá đáng yêu, giơ tay lên xoa đầu cô một cái: “Được, trưởng khu Tống tự tin.”
“Tại sao phải thêm một cái?” Tống Sở tức giận hỏi.
Cố Việt cười đáp: “Bởi vì cô vẫn là đồng chí Tống mà!”
“Vậy cũng nên là trưởng khu Tống.” Bây giờ Tống Sở gây chuyện.
Nhưng Cố Việt lập tức nuông chiều mà thỏa hiệp: “Được, trưởng khu Tống.”
Tống Sở tươi cười vừa ý nói: “Vậy còn được.”
Lúc này cha Cố và anh cả Cố đều ở đó, thấy hai người nói cười đi vào nông trường, bọn họ đã trao đổi một ánh mắt tràn đầy nụ cười và sự vui mừng cho nhau.
Thật ra bất kể là những ngày tháng Cố Việt phản nghịch, hay là sau này trở nên hiểu chuyện, thâm sâu, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy anh mang nụ cười vui vẻ như vậy.
Quả nhiên con trai, em trai sống rất vui vẻ trước mặt Tống Sở, vậy là đủ rồi.
“Việt về rồi.” Cha Cố cười rồi rót hai chén nước cho hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận