Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 37. Tôi không gánh giúp cái họa này được 1

Điều Tống Sở nói giống như Cố Việt đoán.
Anh cười hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào thử không?”
“Anh dùng cơm xong rồi hẳn thử đi, một lát cơm nguội ăn không ngon.” Tống Sở chỉ lên bàn.
Cố Việt gật đầu: “Được.”
Với món ăn hôm nay là thịt trăn, anh không hề bất ngờ, vừa nãy đã nghe thanh niên tri thức làm cơm bên ngoài bàn tán chuyện Tống Sở lên núi bắt được thịt trăn rồi.
Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, mùi vị ăn vào khiến anh kinh ngạc.
Sau khi nhai xong, anh ngẩng đầu cười như không cười nhìn Tống Sở: “Thịt trăn này là người nhà cô nấu?”
Với tay nghề nấu nướng của ông Triệu, anh ăn một miếng đã có thể nhận ra.
Tống Sở vừa nhìn bộ dạng tên này đã biết, anh đã nhận ra là món ông Triệu làm rồi: “Không phải, tôi mời người ở chuồng trâu đến nấu.”
Cô cũng cười như không cười mà nhìn anh: “Tôi còn để lại cho người ở chuồng trâu không ít thịt trăn.”
Cố Việt sững sờ, rõ ràng không ngờ rằng Tống Sở thật thà như vậy: “Như thế thì cảm ơn cô.”
Gần đây chân anh bị thương, không thể ra ngoài, cũng tạm thời không có cách nào đến chuồng trâu bên đó chăm sóc hay đưa chút thức ăn, bây giờ có súp trăn của Tống Sở, ông nội bọn họ cũng có thể ăn ngon một bữa rồi.
“Không cần khách sáo, dù nói thế nào thì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác, chăm sóc người ở chuồng trâu giúp anh cũng không sao.” Tống Sở nhún vai lờ đi.
Cố Việt vừa ăn vừa nói: “Nghe nói hôm nay cô đoạn tuyệt với bạn bè rồi?”
Trước đây anh luôn phiền chán Tống Sở bám mình dai như đỉa, cũng không thích Phương Nguyệt Lan thỉnh thoảng sẽ đến trước mặt mình tỏ ra dịu dàng, cần mẫn, anh luôn cảm thấy tính mục đích của đối phương quá mạnh.
“Đúng đó, loại bỉ ổi đó tôi không có nhẫn nại làm bạn bè với cô ta nữa.” Tống Sở nhướng mày: “Còn không phải vì miếng sườn này của anh gây ra mối tình xui xẻo, bằng không cô ta cũng sẽ không cả ngày muốn xúi giục tôi làm ô uế danh tiếng rồi.”
“…” Lại là sườn, Cố Việt cảm thấy bản thân không nên hỏi cái này: “Tôi không thân với cô ta, tôi không gánh giúp cái họa này được.”
“Dù sao cũng có quan hệ một nửa với anh.” Tống Sở đùa giỡn.
Cố Việt bật cười: “Vậy cô muốn thế nào?”
Tống Sở nói một cách đương nhiên: “Anh phải bồi thường cho tôi.”
Cố Việt ngẩng đầu nhìn cô với màu mắt sâu thẳm, hỏi: “Bồi thường thế nào?”
Tốt nhất cô đừng lạt mềm buộc chặt với bản thân anh, bảo bản thân anh bồi thường tình cảm gì đó, nếu không anh sẽ rất ác cảm, càng không thể đồng ý.
Tống Sở suy nghĩ rồi nói: “Sau này nếu tôi muốn làm máy móc gì, anh phải làm giúp.”
Trong nháy mắt Cố Việt thở phào một hơi, hơi tò mò hỏi: “Cô muốn làm máy gì?”
Tống Sở cong môi: “Bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra, đợi sau này tôi xác định rồi sẽ nói với anh.”
“Được, tôi đồng ý cái này.” Cố Việt gật đầu, phương diện máy móc là thứ bản thân anh thích.
Nói chung chỉ cần không nói đến tình cảm, những việc khác đều có thể suy nghĩ.
Cũng quả thật là trước kia anh bị Tống Sở đu bám đến quá phiền rồi, nên có chút di chứng.
Ăn xong thịt trăn, Cố Việt thử đi vào phân nửa khác của phòng thí nghiệm Tống Sở, nhưng lại thất bại.
Tống Sở không muốn kéo dài thời gian, nhắc anh vài câu.
Không thể không nói khả năng hiểu ý của Cố Việt không phải là cao bình thường, chỉ nghe hướng dẫn của Tống Sở, anh đã kết hợp với thực tế rất nhanh, sau vài phút đã vào một phần khác của phòng thí nghiệm.
Trước đây Tống Sở đã phân loại toàn bộ sách của thư viện phòng thí nghiệm, anh đi qua thì khá thích cầm quyển sách xuống lật xem ở trước phân loại, nụ cười trong mắt sâu sắc.
Quả nhiên giống y như anh đoán, trong phòng thí nghiệm này những thứ kèm theo là vượt qua khoa học kỹ thuật hiện nay, hơn nữa những thứ tiên tiến cũng không phải là một chút.
Thoáng chốc anh đã chìm đắm trong sách, như cá gặp nước, muốn bơi lội thỏa thích không ngừng ở đây.
Tống Sở cho anh đọc hơn mười phút, mới cắt đức liên hệ giữa anh với phòng thí nghiệm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận