Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 378. Lẽ nào anh không cho là như vậy sao? 2

Cố Việt vô cùng tán thành ý kiến này, dù sao vài ông lão ở đây đều không phải người thường, bọn họ có thể dạy dỗ Cẩn là một chuyện tốt.
Tống Sở cười nói: "Gần đây nhìn Cẩn cởi mở hơn rất nhiều."
"Đúng vậy! Cuối cùng cũng giống như một đứa bé." Cố Việt gật đầu.
"Hôm nay cô vào thành phố đi tới ban kinh tế huyện nói chuyện thế nào rồi?" Anh hỏi.
Tống Sở nói ra chuyện của nhà máy gia công thực phẩm, lại nói: "Anh Thịnh bảo tôi nói anh ba ngày sau cùng nhau đi làm, sau đó để chúng ta ở tại thị trấn, nếu không chạy hai nơi thì rất phiền phức."
Cố Việt cũng không có kinh ngạc lắm, "Cô đồng ý sao?"
Tống Sở gật đầu, "Đồng ý rồi, mỗi lần đi xe sẽ mệt lắm."
"Còn anh? Muốn ở lại huyện không?"
Thấy Cố Việt đang suy nghĩ, cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy Cẩn ở lại trong thôn cũng không phải là cách, nó quá thông minh hiểu chuyện và trưởng thành sớm, tôi cảm thấy để nó đi học, tiếp xúc nhiều với mấy đứa bé sẽ rất tốt với nó."
Cố Việt ngẩng đầu, trong con ngươi toàn là ý cười, "Chúng ta suy nghĩ rất giống nhau."
"Mặc dù mấy ông ở chuồng trâu có thể dạy Cẩn rất nhiều thứ, nhưng mà sinh hoạt đoàn thể nhiều thể nghiệm lại càng tốt hơn." Đến lúc đó lúc được nghỉ ở quay lại chuồng trâu, trẻ con vẫn cần phải đi học.
"Vậy là anh đồng ý ở lại huyện à?" Tống Sở khẽ cười hỏi.
Nói thật, bây giờ cơ bản mỗi ngày cô đều gặp học thần Cố, lúc gặp mặt hai bên có chuyện gì cũng đều nói với đối phương, nếu như một người ở trong huyện một người ở trong thôn thì có chút không quen.
Cố Việt mỉm cười, mang theo vài phần ý vị thâm trường nói: "Ừ, cô đi đâu tôi sẽ đi đó."
Bên phía ông nội đã ổn định, bây giờ làm việc không còn vất vả như trước, ở chuồng trâu có những người khác và người nhà họ Tống chăm sóc, mỗi tuần anh quay về thăm một lần là được.
Chuyện đi tới huyện làm việc, anh đã từng thảo luận với ông nội, ông nội rất ủng hộ anh.
Trọng điểm là đặc biệt ủng hộ anh cùng làm việc với Tống Sở, ý của ông nội chính là như vậy bồi dưỡng tình cảm mới được.
Anh nhớ tới tính tình của Thịnh Thanh Dương, cũng lo lắng khi Tống Sở ở lại trong huyện một mình.
Nghe thấy câu nói của anh, Tống Sở cười như không cười nhìn anh, "Học thần Cố, câu nói này của anh sao lại có cảm giác như lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó thế."
Cố Việt: "..." Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó là cái gì quỷ gì?
"Khụ khụ, cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi." Anh giơ tay lên che miệng ho khan một cái, vành tai hơi phiếm hồng.
Tống Sở nhìn dáng vẻ này của anh, cười ra tiếng nói: "Học thần Cố, đột nhiên tôi cảm thấy anh có chút đáng yêu đấy."
Bây giờ hoàn toàn trái ngược với học thần lạnh lùng.
Cố Việt tức giận: "Tôi là nam đồng chí, dễ thương là từ hình dung những nữ đồng chí các cô, cảm ơn!"
"Của ai cơ, nam đồng chí cũng có thể rất dễ thương mà!" Tống Sở nhớ lại hiện đại rất nhiều diễn viên nam đi theo lộ tuyến dễ thương ngọt ngào.
Đương nhiên, khí chất của mấy người đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp với học thần Cố .
Cố Việt cảm thấy nói tiếp sẽ không chịu được, vì vậy nói sang chuyện khác, "Vẫn là cô dễ thương hơn."
Tống Sở lại thích những lời như này, cười tươi như hoa ném cho anh một ánh mắt tán thưởng, "Vẫn là học thần Cố tinh mắt, tất cả đều bị anh nhìn thấu."
"Vừa đẹp vừa đáng yêu, sao tôi lại ưu tú vậy chứ." Cô cười giơ hai tay lên ôm mặt tạo thành hình dáng bông hoa.
Cố Việt dở khóc dở cười, "Cô phải thêm một lớp da nữa, nếu không gặp ai cũng khoe khoang như vậy."
Tống Sở không để ý, tiếp tục mặt dày nói: "Da mặt dày vốn dĩ cũng là một ưu điểm, tôi khoe khoang như vậy mới là độc nhất vô nhị, tôi chính là người đẹp nhất trong thôn, lẽ nào anh không cho là như vậy sao?"
Còn dùng một loại ánh mắt nếu anh dám nói không phải, anh sẽ xong đời.
Trong nháy mắt Cố Việt đầu hàng, "Đúng đúng, cô chúng là người đẹp nhất độc nhất vô nhị trong thôn, cô tự mình đẹp là được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận