Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 392. Không phải thích hợp lắm nhỉ? 2

Thịnh Thanh Dương khá tán thưởng điểm này của Ngụy Nhiên, cho nên mới sắp xếp cậu ta đến làm trợ lý cho Tống Sở.
Anh ta nhìn bốn người đăm chiêu nói: “Tôi muốn phá vỡ bố cục kinh tế gốc, vậy thì không thể lại dùng tư tưởng kiểu cũ để phát triển nữa, trong huyện không có đặc sắc kinh tế gì để chúng ta phát triển, chỉ có thể đổi mới.”
“Cho nên tôi mới khai thác Tống Sở, bởi vì cô ấy vừa vặn là kiểu người có tài tôi cần kia, tôi tin cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.”
“Sở dĩ để cho cô ấy làm phó chủ nhiệm, tôi cũng tin cô ấy không có vấn đề gì trên cái nhìn toàn cục.”
“Dĩ nhiên, nếu trong thời gian làm việc tiếp theo, các người có thể làm tốt hơn cô ấy, vậy tôi hoan nghênh các người cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.”
Ánh mắt anh ta mang chút nghiêm nghị quét qua mấy người.
“Nhưng tôi không hy vọng vì cạnh tranh vị trí này, mà ai đó lén lút giở trò, thậm chí cản trợ phòng kinh tế chúng ta, bằng không một khi bị tôi phát hiện, vậy thì rất xin lỗi, mời lập tức rời đi.”
“Bây giờ Tống Sở đã là phó chủ nhiệm, sau này công việc cô ấy sắp xếp cho mọi người, tôi cũng hy vọng các người nghiêm túc hoàn thành, có thắc mắc có thể đề ra trước mặt mọi người, để cô ấy giải thích.”
“Nếu cô ấy không nghe, hoặc các người cảm thấy có vấn đề, có thể đến tìm tôi để phản ánh, tôi sẽ xem tình hình mà giải quyết.”
“Tóm lại, bây giờ tôi mong phòng kinh tế mới thành lập này của chúng ta có thể làm ra thành tựu đến nơi đến chốn, mà không phải đứt gánh giữa đường.”
“Tôi mong mọi người có thể kết thành một sợi dây thừng, ra sức hướng về một mục tiêu, để cho kinh tế của huyện chúng ta cất cánh hoàn toàn.”
Anh ta nói với ý nghĩa thâm sâu: “Các người phải ghi nhớ, phòng kinh tế huyện chẳng qua là một điểm xuất phát mà thôi, một chức chủ nhiệm không phải mục tiêu phấn đấu cuối cùng của mọi người, chỉ cần làm tốt, thành quả tương lai đã tràn đầy vô vàn khả năng.”
“Nếu chỉ là một chức chủ nhiệm mà các người đã hài lòng, phòng kinh tế huyện chính là điểm kết thúc của các người, vậy tôi sẽ thất vọng về các người.” Giống như đã nói ở đây, Huyện phó chỉ là một điểm xuất phát của anh ta thôi.
Muốn tiến lên, vậy thì phải làm ra thành tựu ở vị trí hiện tại, cơ hội mãi mãi chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Lời của Thịnh Thanh Dương khiến cho năm người đang ngồi hoàn toàn rơi vào trầm tư, mau chóng giật mình, lại sinh ra mấy loại dã tâm.
Đúng, bọn họ đến phòng kinh tế huyện vốn là muốn mượn cơ hội này để tiến lên, phòng làm việc này không nên là điểm kết thúc của bọn họ, mà là một điểm xuất phát và điểm nhảy vọt.
Mặc dù trong lòng còn bày tỏ có hoài nghi rất lớn với năng lực làm việc của Tống Sở, nhưng kiểu bài xích đó cũng đã giảm bớt không ít.
Như Ngụy Nhiên nói, nếu Tống Sở thật sự làm tốt, khiến bọn họ chịu thua, vậy bọn họ sẽ thừa nhận.
Nếu năng lực làm việc của cô không ổn, bọn họ nên cạnh tranh vị trí chủ nhiệm thế nào thì vẫn phải cạnh tranh như thế.
“Huyện phó Thịnh yên tâm, chúng tôi cũng không thể đi bắt nạt một cô gái, chỉ cần kế hoạch cô ta đưa ra đáng tin vậy, chúng tôi sẽ làm.” Thẩm An mở miệng nói.
Những người khác cũng kiềm hãm suy nghĩ lại: “Không sai, chỉ cần đúng, chúng tôi không thể cố tình cản trở.”
Phòng kinh tế huyện thành lập, nếu bọn họ lựa chọn tham gia, cũng không mong đứt gánh giữa đường, bây giờ có không ít người đợi để chế giễu.
Thịnh Thanh Dương khá hài lòng với thái độ của bọn họ, lúc trước anh ta đã làm rất nhiều khảo sát để chọn người, người được chọn đều không phải là người lòng dạ hẹp hòi và thích giở trò sau lưng.
Nếu không chỉ xem nội bộ phòng làm việc ngầm đấu đá là đủ rồi, còn làm được việc gì nữa.
“Được, các người cũng nghỉ ngơi lát, buổi trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm.” Anh ta gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận