Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 395. Đây chính là khoảng cách giữa người với người 1

Năm người khác đã hoàn toàn bị chao dầu và tương ớt chinh phục nụ vị giác, không chút do dự mà gật đầu.
“Xác định được rồi, cái này ngon, nhất định có thể mở ra thị trường, chúng ta có thể bắt đầu chọn địa điểm để xây dựng xưởng rồi."
Sau đó, một chai chao dầu và một chai tương ớt mà Tống Sở mang tới, đều bị mấy người chấm bánh bao, chấm thức ăn, tất cả đều tiêu diệt sạch sẽ.
Ăn xong hết sạch mà từng người một vẫn còn chưa đã ngứa.
“Chủ nhiệm Tống, hôm khác lại mang thêm hai chai tới ăn một chút đi.” Đinh Bằng khá sáng sủa, sau khi rửa chén xong thì lập tức tiến đến trước mặt Tống Sở nói.
Tống Sở khẽ cười nói: "Được rồi, chờ tuần tới tôi trở về nhà, lại mang tới hai bình nữa."
Từ rất lâu, việc ăn uống rất có thể kéo gần mối quan hệ hai bên.
Cơm nước xong, mọi người đi về nghỉ ngơi trước, trước hai giờ đều đến phòng làm việc.
Phòng kinh tế huyện ở trong thành, Thịnh Thanh Dương yêu cầu ba gian phòng làm việc, Tống Sở, Tống Bình, Cố Việt và Ngụy Nhiên một gian, bốn người khác một gian, một gian cuối cùng thì sửa thành phòng họp.
Lúc này, anh ta cầm một tấm bản đồ chi tiết của huyện nam, để lên trên bàn.
"Ở đây tôi giải thích một chút, có ba địa phương có thể dùng để quy hoạch xây nên xưởng chế biến thực phẩm, tôi đã vẽ vòng đỏ, mọi người cũng tham khảo đi.” Anh ta chỉ chỉ vào bản đồ lớn, nói.
Mấy người Tống Sở đứng lên với tới nhìn một chút.
Một lát sau, Thịnh Thanh Dương hỏi Tống Sở: "Cô thấy nơi nào khả quan hơn?"
Tống Sở đưa tay chỉ vào một vị trí bên ngoài ngoại ô thành, nói: "Tôi cảm thấy nơi này là tốt nhất."
Thịnh Thanh Dương khoanh tay, cười nói: "Cô nói một chút lý do đi."
Những người khác có chút kinh ngạc, bởi vì xem ra ở bọn họ, chỗ mà Tống Sở chọn là điều mà bọn họ đều không cân nhắc tới.
"Mặc dù nơi này là nơi xa nhất trong ba chỗ, nhưng lại cũng rộng rãi hơn, bốn phía xung quanh đều là ruộng đất, nếu như nói muốn mở rộng xưởng, thì cứ trực tiếp xin quy hoạch đất đai lân cận đó vào là được rồi."
Tống Sở dừng một chút rồi nói tiếp: "Điểm chính mà tôi cân nhắc đến còn có vấn đề ô nhiễm.”
“Sau khi xưởng chế biến thực phẩm bắt đầu làm việc, sẽ sinh ra tống ra không ít nước bẩn phế liệu, nếu như ở hai chỗ khác, bởi vì diện tích có hạn, lại còn đang ở trong thành, cũng không thể làm việc loại bỏ xử lý chất ô nhiễm tốt được.”
"Nếu như nói chọn ở nơi này, có thể xây dựng một số hầm khí đốt lớn, sau đó sử dụng những thứ nước bẩn, phế liệu này.”
"Đến lúc đó, có thể dùng khí đốt để phát điện, nấu nướng, dịch thể trong hầm và cặn bã trong hầm có thể làm chất phụ gia thuốc trừ sâu, phân bón, thức ăn gia súc các loại để sử dụng."
"Ruộng đất lân cận bên này cũng có thể sử dụng, xây nên nhà kính trồng các loại rau cải trái cây, mùa đông có thể sử dụng đèn khí đốt để chiếu sáng thêm, đề cao nhiệt độ bên trong nhà kính, trái lại rau cải cũng có thể giải quyết vấn đề mùa đông dùng bữa khó khăn cho không ít cư dân ở huyện thành."
“Nếu như ở hai nơi còn lại thì không thể mở rộng xây hầm khí đốt, cũng khó tận dụng phế phẩm.”
Thấy những người có mặt ở chỗ này, ngoại trừ Cố Việt ra, đều có chút lờ mờ, cô lại phổ cập nguyên lý và năng suất canh tác các loại của nhà kính trồng trọt cho mọi người.
Mọi người nghe xong cũng đều sợ ngây người, hóa ra còn có thể dùng hàng loạt như vậy sao?
Thịnh Thanh Dương không nhịn được mà hỏi: “ Nhà kính trồng trọt, mùa đông thật sự có thể trồng ra rau củ và trái cây sao?"
Tống Sở gật đầu: "Có thể, không cần phải xây nhà kính, giữ nhiệt độ trong chuồng. Cái này có hầm khí đốt thì sẽ không thành vấn đề gì."
Cố Việt cũng nói: "Có được nguyên lý như vậy là đã trải qua khảo nghiệm, nếu như mọi người thực sự không tin, mùa đông năm nay có thể thí điểm một đợt trước, sau khi thấy được thành quả, sang năm lại tiến hành phổ biến.”
“Trồng rau trong hộp gỗ cũng chính là Tống Sở nói ra, cũng rất thành công ở các thôn và phổ biến rộng rãi trong huyện.” Anh lại bổ sung một câu.
"Ôi chao, loại trồng rau trong hộp gỗ đó là do chủ nhiệm Tống đề xuất sao? Tôi chỉ biết là phó huyện Thịnh để cho phổ biến rộng rãi, vợ tôi cũng trồng một ít ở trên ban công nhà.” Hồng Kiến Quân kinh ngạc không thôi.
Chưa kể đến việc thực sự có thể trồng ra rau, gia đình ông ta bây giờ cải xanh, hành và rau hẹ gì cũng không cần phải đi ra bên ngoài mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận